Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

 Trước đây mỗi gặp chuyện, nếu không phải ông cụ Tôn và Tam Thanh giúp đỡ thì cũng là có tiên gia phù trợ. Nếu không với thực lực của tôi thì chẳng làm được gì.  

 

Tôi không khỏi cảm thấy tự trách, quả thực tôi có lỗi với ông nội.  

 

"Hoàng Cường, mặc dù năng lực của tôi còn non kém nhưng ít nhiều cũng học được một số thứ từ sư phụ. Hơn nữa nghe chuyện ông kể chắc chắn không phải chuyện mà một hai người có thể giải quyết được. Nếu tình hình hai nơi đã giống nhau như vậy thì cứ để tôi tới đó xem xét, biết đâu sẽ tìm ra một số manh mối quan trọng. Đến lúc đó sư phụ xuất quan, tôi cũng có thể báo cáo chi tiết lại đúng không?"  

 

Tôi tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tìm ra sự thật này, cho dù cuối cùng không gặt hái được gì nhưng trực giác nói với tôi, chuyến này tôi nhất định phải đi.  

 

Hoàng Cường lúc này đã say, logic cũng không còn mạch lạc như trước nữa. Nghe lời tôi nói xuôi tại nên cũng đồng ý.  

 

Sợ khi tỉnh rượu ông ấy sẽ đổi ý nên tôi không dám chậm trễ. Tôi gọi điện dặn dò Liễu Nguyệt Như vài câu rồi liền kéo Hoàng Cường lên chuyến tàu đi về phía Bắc.  

 

Quê của Hoàng Cường là một thôn nhỏ vô cùng hẻo lánh ở vùng Sơn Đông. Sau khi xuống tàu, chúng tôi còn phải ngồi một chuyến xe bus, rồi lại ngồi một chiếc ô tô nhỏ tới khoảng tám tiếng đồng hồ mới tới nơi.  

 

Khi về tới nơi thì trời đã tối lắm.  

 

Nơi này khá giống Trương gia thôn, đều được núi non bao quanh. Có điều núi non nơi này còn dày đặc và âm u hơn cả Trương gia thôn.  

 

Ban đầu trên chiếc ô tô nhỏ chật ních người, có điều họ đều xuống dọc đường, mỗi nơi một hai người. Thôn của Hoàng Cường là điểm đến cuối cùng, cho nên khi trời đã tối đen như mực, ngoài tài xế ra, trên xe chỉ còn lại tôi và Hoàng Cường.  

 

"Hai người cứ phải tới Tây thôn vào đêm muộn thế này sao? Tôi nghe nói ở đó có một ngọn núi rất âm tà, tôi thực sự không muốn đưa hai người tới đó".  


Có lẽ là do đường đi quá yên tĩnh và tối đen như mực khiến tài xế sợ tới nỗi dựng tóc gáy nên liền mở miệng nói chuyện với chúng tôi.

 Vừa nghe ra ý tứ trong lời nói kia tôi đã biết tài xế này đang muốn đánh trống rút lui.  

 

Chưa nói đến việc chúng tôi còn cách nhà Hoàng Cường tới mấy dặm đường núi, nếu tài xế này giở quẻ thả chúng tôi dọc đường ở nơi thâm sơn cùng cốc tối đen như mực lại không có lấy một nhà dân này thì chỉ nghĩ thôi cũng thấy rợn người.  

 

"Bác tài, yên tâm đi. Đợi khi đến nơi rồi thì chúng tôi sẽ trả tiền một đồng cũng không thiếu. Hơn nữa, tôi sẽ còn hậu tạ hậu hĩnh".  

 

Tôi cười hi hi nói vài câu kéo gần khoảng cách với tài xế. Tiện đà, tôi leo lên ghế trước bắt chuyện rôm rả.  

 

Hoàng Cường cũng đã có tuổi rồi, ngồi xe cả một ngày trời nên tinh thần uể oải. Thấy tôi đang làm thân với tài xế, ông ấy yên tâm nằm ở hàng ghế sau cùng ngủ gà ngủ gật.  

 

"Chàng trai trẻ, tôi thấy con người cậu khá tốt nên cũng khuyên cậu một câu. Hiện giờ Tây thôn này là nơi có rất nhiều việc thị phi, nếu không có việc quá cần thiết thì đừng tới nơi này thì hơn. Nếu cậu thay đổi ý định thì tôi cũng không phiền mà cho cậu quá giang một đoạn".  

 

Người lái xe này thực ra lại khá nhiệt tình, có thể nhận ra ông ấy thực sự không muốn đi tới Tây thôn.  

 

Tôi vội vã móc ra một hộp thuốc lá, châm lửa rồi đưa cho bác tài.  

 

"Bác tài, vậy không được đâu, nhà cháu ở Tây thôn. Mặc dù ở đó không được yên ổn lắm nhưng vẫn phải về nhà chứ!"  

 

Để tỏ ra thân thiết, tôi cũng châm một điếu hít một hơi thật sâu.  

 

Thường ngày tôi rất ít khi đụng tới thuốc lá, ông nội cũng từng nói là thuốc lá không những có hại cho sức khỏe mà còn làm tê dại thần trí con người.  

 

Cũng giống như những người hít thuốc phiện thì ý chí sẽ yếu đi, người nghiện thuốc lá cũng như vậy, chỉ cần gặp chuyện gì buồn là lập tức lại muốn hút thuốc.  

 

Nếu trong lúc đó, kẻ thù đưa cho ta một điếu thuốc, nếu ý chí không đủ kiên định thì rất có thể sẽ vì một điếu thuốc mà thỏa hiệp với đối phương.  

 

Cho nên ông nội tôi cả đời không bao giờ hút thuốc, tôi cũng gần như không bao giờ động tới.  

 

Một hơi thuốc đi vào trong cổ họng, khiến tôi bị sặc rồi ho khan mấy tiếng.  



Tài xế kia quay đầu nhìn tôi, không nhịn được mà phì cười. 

Advertisement
';
Advertisement