Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

 Đúng lúc những người nông dân kia từng bước đi vào thánh địa, đột nhiên gió nổi lên từ tứ phía thổi vào bên trong.  

 

Kể ra cũng thật kỳ lạ, gió vừa nổi lên thì những người nông dân ban nãy bị thôi miên đột nhiên như tỉnh lại vậy. Họ ngơ ngác nhìn xung quanh rồi hỏi: "Đây là đâu vậy?"  

 

"Sao chúng ta lại tới đây? Đây rốt cuộc là đâu?"  

 

Những người này hoàn toàn không nhớ những chuyện vừa xảy ra, tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã đi tới một nơi kỳ lạ nên ngơ ngác hỏi lại nhau.  

 

Nhưng hỏi ai mới được đây?  

 

Lúc này mấy người chưa bước chân vào thánh địa cũng tỉnh lại. Họ hoảng hốt nhìn tứ phía, sau đó lại nhìn mấy người đã bước vào thánh địa mà mặt biến sắc.  

 

Cũng không biết họ nhìn thấy gì mà hoảng sợ đến nỗi nói không nên lời, quay lưng chạy một mạch xuống núi.  

 

Tôi nhìn rõ mấy người đó chính là những người mà tôi thấy quen mắt lúc trước.  

 

Dáng vẻ sợ hãi bỏ chạy của họ đã kích động những người đang ở trong thánh địa.  

 

Có mấy người la ó muốn chạy ra ngoài.  

 

Nhưng một khi đã vào thánh địa thì muốn ra ngoài đâu phải chuyện dễ?  

 

Đúng lúc bọn họ sắp bước ra ngoài thánh địa thì ở khắp nơi xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng kêu kỳ quái.  

 

Những âm thanh đó nghe vừa giống tiếng hổ gầm, lại vừa giống tiếng sói tru, lại xen lẫn cả những tạp âm như tiếng nghiến răng hay tiếng bẻ xương cốt, nghe mà dựng cả tóc gáy.  

 

"Tiếng, tiếng gì vậy? Nơi này... nơi này lẽ nào chính là ngọn núi phía sau thôn?"  

 

Cuối cùng, trong đoàn người kia đã có người đoán ra nơi này là đâu. Sau khi nghe xong, đám người ban nãy còn đang nhao nhao lên đột nhiên im bặt.  

 

"Ngọn núi sau thôn? Đây là ngọn núi phía sau thôn sao?"  

 

"Ông trời ơi! Trương Kinh ơi là Trương Kinh! Đây là thiên sát, ông muốn lấy mạng chúng tôi hay sao!"  

 

"Trương Kinh kia, chúng tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ông đâu!"  

 

Đám người này như thể nhận thức được ngọn núi này ma quái thế nào nên vừa hay tin thì lập tức mặt ai nấy lộ vẻ tuyệt vọng, ngồi phịch xuống đất vừa khóc lóc vừa chửi mắng.  

 

Họ vừa chửi mắng om sòm lại còn luôn miệng réo tên ông nội tôi.  

 

Tôi nghe những âm thanh đó mà lòng nặng trĩu, đầu óc tê dại.  



Sao họ lại nói ông nội tôi hại họ cơ chứ? Mà tại sao ông nội tôi lại hại những người này? 

Advertisement
';
Advertisement