Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

Tôi ngẩn người ra, sau đó vội vã bước tới nắm lấy cánh tay ông cụ Tôn.

 

"Sư phụ, nghe lời sư phụ nói thì sư phụ đột nhiên tới tìm tôi là có chung mục đích với bà cụ kia sao?"

 

Nói rồi, tôi vẫn không cam tâm mà bổ sung thêm một câu.

 

"Sư phụ, từ lúc nào mà sư phụ đồng lòng với người nhà họ Uy như vậy?"

 

"Ranh con!"

 

Nghe cái giọng quái gở của tôi, ông cụ Tôn quay đầu cho tôi một bạt tai.

 

"Đã là lúc nào rồi mà cậu còn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử hả?"

 

Bao ngày không gặp, giờ nghe ông cụ Tôn nói chuyện văn hoa hơn hẳn. Chắc hẳn trong quãng thời gian ở nhà họ Uy đã không ít lần đấu võ miệng với những người khác.

 

"Chuyện ở cao ốc Phương Viên cậu đã nhìn thấy chưa? Quê nhà Hoàng Cường cậu cũng đã tới, giờ sư đệ tôi thì cứ như người chết rồi. Cục diện như vậy chưa đủ thê thảm sao?"

 

Ông cụ Tôn vừa giáo huấn tôi, nét mặt cũng nghiêm lại.

 

"Giờ có kẻ muốn hủy diệt con đường âm dương này, đến nhà họ Uy còn khó giữ được mình. Hơn nữa rõ ràng có kẻ mượn thế lực nhà họ Uy để đổ cái họa này lên đầu bọn họ, cho nên nhà họ Uy mới hoảng sợ nhờ tôi giúp đỡ".

 

"Giúp đỡ việc gì?"

 

Tôi lờ mờ đoán ra được câu tiếp theo ông cụ Tôn sẽ nói.

 

Tôi nhìn ông cụ Tôn, ông ấy cũng nhìn lại tôi, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau cùng ông cụ Tôn không nén được mà thở dài một tiếng.

 

"Cậu yên tâm, nhà họ Uy có thù với cậu. Hơn nữa, nếu không phải do năm đó bọn họ muốn lập đại trận thống lĩnh thiên hạ thì đến nay đã không bị kẻ khác lợi dụng tàn trận đó ép cho vào thế tiến thoái lưỡng nan thế này. Kể ra thì họa cũng là do bọn họ tự chuốc lấy".

 

"Có điều..."

 

Ông cụ Tôn nhìn tôi với vẻ thâm sâu khó lường, đột nhiên nhân lúc tôi không phòng bị, đưa tay ấn lên trán tôi một cái.

 

Tôi đang chăm chú nghe ông ấy nói, không hề đề phòng mà lại bất thình lình bị ấn mạnh vào trán. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì một cơn đau từ vị trí đó lan dần ra khắp cơ thể tôi.

 

"Sư phụ... sư phụ làm gì vậy..."

 

Tôi lăn lộn vì đau đớn như thể Tôn Ngộ Không bị vòng Kim Cô siết chặt, vừa lăn lộn vừa hét lớn.

 

Trong lúc đang giãy giụa, tôi còn lờ mờ nghe tiếng ông cụ Tôn niệm chú nhưng do đầu tôi quá đau nên căn bản không nghe rõ ông ấy niệm những gì.

Advertisement
';
Advertisement