Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 117: Xe khách chết chóc

Tống Tử Thanh rất cao, tôi che mắt anh ta thì phải dán lên người anh ta, nhưng việc đang nguy cấp, tôi cũng không đắn đo nhiều như vậy, dán lên lồng ngực anh ta, kịp thời che mắt anh ta lại.

Tôi có thể cảm giác được cơ thể anh ta cứng lại, đơ ra tại chỗI Tuy Tống Tử Thanh là một tên nham hiểm thâm trầm, nhưng may là, anh ta là một người ngay thẳng.

Nếu đổi thành Dạ Minh, sớm đã ôm lấy eo tôi kéo tôi lại càng chặt rồi.

Nếu là Lãnh Mạch thì càng như vậy!

Tôi nghĩ linh tinh gì vậy!

“Đã bảo đừng nhìn cô ta rồi!” Tôi lại nói một câu bên tai Tống Tử Thanh, lúc này mới thả tay đang che mắt anh ta ra, anh ta không nhìn nữ hướng dẫn viên nữa, cũng không nhìn tôi, tâm mắt né tránh, mặt hơi hơi đỏ.

Tôi đoán, anh ta là lần đầu được con gái ôm.

“Xe này của cô lạ lùng lắm” Bà lão kia nói với nữ hướng dẫn viên: “Chúng tôi không ngồi xe của cô nữa, cũng không báo cáo cô đâu, chúng tôi đổi xe khác”

“Bà ơi có phải bà không tỉnh táo không?” Nữ hướng dẫn viên dùng giọng đặc sệt tiếng bản địa nói: “Xe này của chúng tôi lạ lùng chỗ nào, trong ngọn núi này có động vật nhỏ đi qua đường, tài xế của chúng tôi tốt bụng mới phanh xe lại, nếu không, động vật nhỏ đã bị cán chết từ lâu rồi, chúng tôi đây là có lòng tốt, mọi người lại nói chúng tôi lạ lùng, thật là, bà ơi bà phải nghĩ cho kĩ, ngọn núi này, làm gì tìm được xe khác!”

“Đâu cũng có xe” Tôi chỉ chỉ bên cạnh, vừa có một xe du lịch đi qua: “Cùng lăm là tiêu thêm chút tiên, nhưng xe này của cô, tôi không muốn ngồi nữa”

“Chúng tôi cũng vậy. Bà lão nói theo tôi.

Mấy người đăng sau bà lão cũng nói vậy.

Sắc mặt nữ hướng dẫn viên lập tức thay đổi, rất hung dữ: “Mấy người có bệnh hả! Nói cứ như tôi cầu xin mấy người ngồi vậy! Thích thì ngồi không thích thì đi, tôi không trả phí du lịch cho mấy người đâu!”

Nghe nói không trả phí du lịch, hai ba người trong đám người xuống xe do dự, cuối cùng có ba người lên xe, là một gia đình, dẫn theo một con nhỏ.

“Gô ơi” Tôi gọi người lên xe lại, lắc đầu với bọn họ: “Đừng lên”

“Con nhóc này mày có bệnh à!” Nữ hướng dẫn viên đẩy mạnh tôi một cái: “Là mày lôi kéo bọn họ xuống xe phải không? Mày được lắm! Tự mày không muốn ngồi còn gọi những người khác xuống làm gì!”

Từ đầu tới cuối tôi đều cúi thấp đầu không nhìn nữ hướng dẫn viên, lời khuyên mọi người đừng lên xe cũng không nói ra.

Bởi vì gia đình đó đã lên xe rồi, chồng của người phụ nữ mắng tôi một câu: “Cô có bệnh à”

Không ai lên xe nữa, nữ hướng dẫn viên là người cuối cùng lên xe, lầm bầm không dứt, lúc đóng cửa xe lại, tôi cuối cùng cũng nhìn nữ hướng dẫn viên một cái.

Mà cái đầu với mái tóc dài luôn bám trên vai cô ta cũng đang nhìn tôi, chỉ có một cái đầu, máu theo áo sơ mi trắng của nữ hướng dẫn viên chảy xuống, cứ chảy xuống mặt đất, theo cầu thang của xe khách chảy xuống, chảy tới bên chân tôi, tôi lùi lại phía sau nửa bước, rồi ngước mắt, đối diện với một con mắt đang chảy máu trên cái đầu đó.

Sau đó cửa xe đóng lại giữ chúng tôi, tâm mắt của đôi mắt đó từ từ rời đi, nhe răng với cổ của nữ hướng dẫn viên.

Tôi cúi dầu nhìn bánh xe của xe khách, có rất nhiều tóc dài quấn vào bánh xe, trong đó trên mỗi bánh xe đều có một đôi tay bám chặt bánh xe.

Tài xế kia chắc là đã cán phải thứ gì đó, cán phải đôi tay của cô hồn dã quỷ nào đó.

Còn cái đầu trên người nữ hướng dẫn viên.

Tôi cũng không rõ nó từ đâu tới, chắc là, không làm thì sẽ không chết.

Xe khách bắt đầu chạy.

Những người còn lại đứng tại chỗ nhìn chiếc xe khách đó lái đi một đoạn xa, đột nhiên bắt đầu tăng tốc, sau đó đâm thẳng xuống vách núi.

Nhiều người chết như vậy, chỉ là đáng tiếc cho gia đình kia, rõ ràng có thể sống, lại vì một chút phí du lịch, lại lên chiếc xe khách chết chóc đó.

Tôi kéo kéo Tống Tử Thanh đang ngây ngốc, nhỏ giọng nói: “Đi thôi”

Nếu không đi, lát nữa mấy người bị tôi gọi xuống xe, chắc xe vây chặt lấy tôi mất.

Tôi đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy bà lão ở phía sau gọi tôi: “Cô gái!”

Tôi quay đầu lại.

“Cảm ơn” Bà lão nói, không hỏi gì cả, cũng không hô hoán gì cả, trong mắt bà lão, đã bao hàm tất cả.

Tôi ngây ra, sau đó cười với bà lão, kéo lấy Tống Thanh Tùng vội vàng rời khỏi con đường này.

Sau khi đi khỏi con đường này, tôi nói những thứ tôi nhìn thấy cho Tống Tử Thanh: “Cái đầu đó vấn luôn tìm mục tiêu tiếp theo, anh mà nhìn cô ta nhiều thì toi rồi, thì sẽ bị nó bám lên người, cho nên tôi mới bảo anh đừng có nhìn hướng dẫn viên.”

“Cô nhóc cô đỉnh thật đấy!” Tống Tử Thanh không đơ ra nữa, bắt đầu khoa tay múa chân hô lên: “Đôi mắt này của coi có thể nhìn thấy ma thật sao! Trời đất ơi! Sao cô nhìn thấy cảnh tượng khủng bố vậy mà không kêu lên? Cô không sợ sao?

Không đúng, trước đây tôi thấy cô sợ hãi rồi, tôi còn tưởng răng cô bị nữ hướng dẫn viên đó doạ sợ, không ngờ cô lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nếu là tôi, chắc sẽ bị doạ tiểu ra quần luôn. Tôi khâm phục cô ghê, cô lại có thể bình tĩnh như vậy!”

Không phải tôi bình tĩnh, mà là chuyện bất đắc dĩ.

Nếu tôi hét lên trên xe, không những tất cả mọi người sẽ coi tôi là kẻ điên, tôi không dám chắc cái đầu chảy máu đó tới thế nào, có phải ác quỷ hay không, có lực sát thương với chúng tôi hay không, đột nhiên hét lên như vậy có khả năng sẽ dẫn cái đầu chảy máu óó tới, cái đầu chảy máu đó tấn công tôi thì sao? Tôi cũng đâu phải Lãnh Mạch.

“Sao cô không bảo người trên xe xuống hết?”

Tống Tử Thanh lại hỏi tôi: “Như vậy sẽ không có nhiều người chết đến thế, không phải sao? Lẽ nào cô không muốn cứu mấy người kia sao? Mấy người kia có mối thù gì với cô à?”

Tôi đứng lại, nhìn anh ta: “Tống Tử Thanh, bây giờ, chúng ta so sánh thử nhé. Nếu tôi không quen anh, tôi chỉ trùng hợp ngồi cùng một chuyến xe với anh, tôi đột nhiên đứng dậy nói với anh, đứng dậy, đứng dậy hết đi, mau xuống xe, hơn nữa còn khiến anh mất khoản phí du lịch này, quay trở về, anh sẽ nghĩ thế nào về tôi?”

“Cô chắc chắn là một kẻ điên” Tống Tử Thanh buột miệng trả lời tôi, sau khi trả lời xong, mới bừng tỉnh đại ngộ.

Tôi võ võ tay: “Giờ OK chưa? Muốn nói nữa không?”

“Không cần nữa, OKI”

Không phải tôi không cứu mấy người kia, mấy người kia cũng không có thù oán gì với tôi cả, nhưng tôi không phải người cứu thế, tôi chỉ có thể cảnh báo bọn họ, hành động của mình, mà quyên quyết định, là ở mỗi người.

Nhiều người chết như vậy, tôi cũng buồn bã, người khác hoặc là buồn bã, nhưng họ sẽ không có cảm giác tội lội, nhưng tôi có.

Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn những người kia chết đi, mà không thể cứu.

Cảm giác này, ai hiểu được?

“Không nói nữa, giờ làm sao đây, chúng ta tới trấn Thái Châu thế nào?” Tôi nghiêng nghiêng đầu, vực dậy tinh thần.

“Còn một đoạn đường rất dài mới tới trấn Thái Châu, tôi thấy chúng ta vẫn nên tới bên đường vãy xe đi” Tống Tử Thanh tra bản đồ trên điện thoại.

Cũng chỉ còn cách này thôi, tôi gật gật đầu, chúng tôi đi xuống, đứng ở bên đường gọi xe.

Có một chiếc ô tô riêng chạy tới, bình thường loại ô tô này sẽ không cho người lạ lên, tôi vẫy vẫy tay.

Nhưng không ngờ rằng, chiếc ô tô này, lại dừng trước mặt chúng tôi.

Advertisement
';
Advertisement