Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 130: Tôi không phải đồ vật

“Em đã trả được thù rồi, anh dẫn em đi đi” Bé gái váy đỏ rũ bỏ bộ dạng hung dữ của ác quỷ, đứng trước mặt chúng tôi là một bé gái tinh tế xinh đẹp, khuôn mặt cười tươi rói, trên má còn có lúm đồng tiền.

Bé ngẩng cao đầu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Lãnh Mạch: “Anh là hắc bạch vô thường sao?”

Lãnh Mạch không nói gì.

“Em luôn cho rằng hắc bạch vô thường hung dữ hơn, đáng sợ hơn, bề ngoài kì quái, nhưng anh….không giống hắc bạch vô thường, giống một con người, giống….ừm, một nghệ sĩ rất đẹp trai” Bé gái lại nói, giọng nói ngọt ngào, khiến người ta không kìm được lại nhớ tới bài đồng dao mà bé hát.

Một bài đồng dao u tối, tràn đầy những chỉ tiết kinh khủng.

Lãnh Mạch Vẫn không đáp lời, nâng tay lên, tôi biết anh ta muốn hủy diệt bé gái, vội vàng kéo lấy anh ta: “Cái kia, Lãnh Mạch, bé ấy rất đáng thương, còn nhỏ như vậy đã bị bố ruột giết chết, ban nấy bé ấy cũng vì lòng căm hận nên mới làm chuyện đó với chúng tôi, có thể tha cho bé ấy, để bé ấy đi đầu thai, đừng khiến bé ấy hồn phi phách tán, vậy thì tàn nhãn quá”

Lãnh Mạch rũ mắt nhìn tôi một cái, lại nhìn về phía bé gái, bàn tay dừng trong không trung.

Lãnh Mạch là một người ngoài lạnh trong nóng, cuộc đời của bé gái này thảm như vậy, anh ta có độc miệng hơn, nhưng cũng nhất định sẽ tha thứ, chỉ cần một bậc thang để xuống thôi, tôi xin anh ta như vậy rồi, anh ta sẽ không làm khó bé gái nữa.

Một giây sau khi tôi nghĩ như vậy xong, Lãnh Mạch bóp lấy cổ bé gái nhấc lên, hơi dùng sức, nụ cười của bé gái tan rã trước mắt tôi, biến thành mảnh vụn, rơi lả tả trong không khí.

“Cảm ơn, chị gái.” Bé gái ngay lúc tan vỡ, nói với tôi một câu cuối cùng.

Thay đổi quá nhanh, căn bản không đủ thời gian để tôi níu kéo, tôi nâng tay bắt lấy cơ thể của bé gái, nhưng chỉ bắt được không khí.

Mảnh vụn bay tán loạn trong không trung, biến thành bụi, rồi biến mất không thấy nữa.

“Lãnh Mạch sao anh lại…” Tôi quay đầu nhìn anh ta: “Không phải đã nói là tha cho bé ấy rồi sao? Vì sao anh…

“Tôi có nói sẽ tha cho nó sao?” Khuôn mặt anh ta bình tĩnh, con ngươi không hề dao động một chút nào: “Lời tôi nói, trước giờ không bao giờ thay đổi”

Đúng rồi, anh ta là ai chứ, anh ta là nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy của Minh giới, đứng đầu Minh giới, con người đối với anh ta mà nói chỉ như con kiến mà thôi, thứ anh ta quan tâm vĩnh viễn chỉ có danh tiếng và tên tuổi của anh ta thôi, sao có thể chỉ vì một con người nhỏ bé, thay đổi lời nói của mình, hạ thấp uy tín của anh ta?

Tôi đúng là ngốc thật đấy, lại hi vọng rằng, trong lòng anh ta, cũng có chút gì đó, cái thứ gọi là “tình người.

“Đứng ngây ra đấy làm gì, đi thôi” Lãnh Mạch lên tiếng gọi tôi.

“Vì sao người vô tội lại hôn phi phách tán, mà người làm nhiều điều ác, lại chỉ là chết đi, bọn họ vẫn được đi đầu thai?”

Lãnh Mạch đã ra ngoài rồi, nghe vậy, dừng chân lại, lưng quay lại với tôi bình tĩnh mở miệng: “Tội giết người ở thế giới loài người các em là tử hình, mà biến thành ác quỷ, ở Ma giới, cũng là tử hình, đạo lý giống nhau, pháp luật của loài người không sai, pháp luật của Ma giới cũng không sai, em không có tư cách hỏi”

Lời của anh ta cũng đúng, chỉ là lập trường không giống mà thôi, tôi không có lời gì để phản bác, giống như anh ta nói, cũng không có tư cách phản bác.

Giữa tôi và anh ta, tôi cũng không có tư cách để hỏi anh ta sao?

Có chút lạnh lẽo, cảm xúc khó nói rõ quanh quẩn ở trong tim, khiến tôi không thể vui nổi.

“Cô bé cô không sao chứ” Tống Tử Thanh chạy tới trước mặt tôi.

“Tôi không sao.” Tôi hít sâu một hơi, vực dậy tỉnh thần: “Tôi bảo này cái miếng ngọc bội rách nát của anh ấy, chả có chút tác dụng nào luôn đó?”

“Không thể nào, sao ông nội tôi có thể lừa tôi được… Tống Tử Thanh cầm miếng ngọc bội trên cổ anh ta lên bắt đầu lật xem, xem xong của anh ta, lại rất tự nhiên cầm lấy ngọc bội đeo trên cổ tôi để xem, anh ta cúi đầu rũ mắt, bộ dạng nghiêm túc, tôi cũng không động đậy, cũng muốn biết ngọc bội của anh ta xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Lãnh Mạch đột nhiên bước nhanh tới, một tay túm lấy cánh tay Tống Tử Thanh quăng anh ta xuống đất, cái kiểu rất dùng sức, tôi nghe thấy xương anh ta kêu răng rắc một tiếng, sau đó Lãnh Mạch chắn trước mặt tôi, sắc mặt thâm trầm, dùng sức bóp lấy căm tôi, buộc tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Vật nhỏ, em lại muốn chết à”“

“Anh làm gì vậy vô duyên vô cớ thế!” Cảm giác cằm tôi sắp bị anh ta bóp nát rồi, tôi đau không chịu được, đẩy tay anh ta ra, không đẩy được, tôi chỉ có thể dãy dụa: “Lãnh Mạch anh có bệnh hả vô duyên vô cớ nổi giận cái gì!”

“Tôi nổi giận vô cớ? ! Ban nấy em và tên kia đứng gần nhau như vậy tôi không giết gã đó đã là ơn huệ lớn nhất với em rồi, em còn cãi nhau với tôi à!” Anh ta còn quát to hơn cả tôi.

Tôi ngây ra, hiểu được anh ta nói có ý gì, ban nãy lúc Tống Tử Thanh nghiên cứu ngọc bội trên cổ tôi, có thể tôi và Tống Tử Thanh đứng hơi gần một chút, má nó cũng cũng đâu đến nỗi phải quát tôi như vậy! Cũng đâu đến nỗi phải nói lời tổn thương người khác như thết “Cái gì gọi là ơn huệ lớn nhất đối với tôi! Lãnh Mạch, giữa chúng ta coi là gì? Anh nói đi! Coi là gì?

Ở bên nhau một cách danh chính ngôn thuận sao?

Hả? !” Tôi nổi điên rồi, thêm cả khó chịu lúc ban nấy, cùng bùng nổ: “Lãnh Mạch tôi nói cho anh biết! Tôi mặc kệ anh coi tôi là đồ vật cũng được, đồ dùng cũng được, hay là một con kiến hèn hạ ti tiện cũng được! Anh bớt dùng cái kiểu chủ nghĩa đàn ông đó dạy dỗ tôi đi! Tôi là con người, là một người có cảm xúc có tính tình có vui giận! Tôi tới gần ai, tôi dựa gần ai, tôi chơi thân với ai, không cần anh quản lí! Thế giới của tôi, không cần bất kì ai tới khoa tay múa chân! Anh cút đi!”

Chắc anh ta cũng không ngờ tôi lại nổi giận tới như vậy, sau khi bị tôi dùng sức đẩy ra, lùi lại hai bước trong mắt lạnh lẽo như băng tuyết nhìn tôi.

Tôi cũng không cam yếu thế mà trừng anh ta.

Một lúc sau, anh ta nở nụ cười lạnh: “Được, được lắm, muốn dựa gần tên kia? Được thôi, tôi để em được như nguyện”

Sau khi nói xong, Lãnh Mạch xoay người, nhanh chóng rời đi, trên đường không hề quay đầu lại, cho dù dừng chân một chút cũng không.

Tôi nhìn theo bóng lưng dần dần biến mất trong đêm đen của anh ta, cuối cùng cũng xả được hết tức giận, ngồi bệt xuống đất.

Tống Tử Thanh nhìn tôi, trong mắt nhiều thêm thứ gì đó mà tôi không hiểu, bây giờ cũng không muốn hiểu.

Tôi và anh ta ngồi trên đất, mỗi người có chuyện riêng của mình.

“Mấy người rốt cuộc là ai?” Đột nhiên vang lên giọng nói của một người già.

Tôi ngẩng đầu, là Trần Đào, chúng tôi quên mất Trân Đào!

“Ông ơi” Tôi vội vàng bò dậy: “Ông đừng sợ, bọn cháu chỉ là.. “

“Mấy người là thám tử tư à” Trần Đào ho hai tiếng ngắt lời phía sau của tôi: “Tôi cũng không ngờ rằng, gia đình tôi, lại xảy ra những chuyện thế này.”

Advertisement
';
Advertisement