Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 133: Thi thể dưới tầng hầm

“Gỡ xuống? Vì sao vậy?” Tống Tử Thanh không hiểu tại sao.

Tôi nhìn anh ta, rồi nhìn thi thể trước mặt anh ta: “Nếu bùa phong ấn này là thật, vậy thì, trong thi thể này có phong ấn một hồn ma, muốn biết nơi này xảy ra chuyện gì, tốt nhất là hỏi hồn ma này, hồn ma không biết nói dối, nếu nói dối, bọn họ sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”

Những chuyện này là lúc đầu tôi biết từ chỗ Lão Quỷ.

Lúc đó bởi vì tôi bị con ma nhỏ mê hoặc, từng nghỉ ngờ lời của Triệu Hiểu, sau đó Lão Quỷ mới nói với tôi, đa số hồn ma đều không biết nói dối, nếu nói dối, bọn họ sẽ bị địa ngục hỏi tội.

“Hả? Ý cô là thả hồn ma ra?” Mặt Tống Tử Thanh lập tức trắng bệch: “Cô xác định? Nhỡ đâu thả ra rồi là một ác quỷ thì sao? Nhỡ đâu ai đó phong ấn thi thể này ở đây, là để tránh cho ác quỷ ra ngoài hại người thì sao? Nếu ác quỷ thoát ra, mà cô lại khiến vị đại nhân kia tức giận bỏ đi rồi, ai cứu chúng ta đây?”

Cái gì mà tôi khiến Lãnh Mạch tức giận bỏ đi chứ? Rõ ràng là Lãnh Mạch khiến tôi tức giận trước có được không?

Có điều Tống Tử Thanh nói cũng có lí, tôi hơi do dự.

Binh!

Trên mặt đất đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa rất mạnh!

“Thôi xong!” Tống Tử Thanh nhảy bật dậy: “Tiếng này không phải tiếng ở lối chúng ta đi xuống sao!”

“Hả? Không phải chứ!” Tôi cùng Tống Tử Thanh chạy về phía lối chúng tôi đi xuống.

Mượn ánh sáng trong tầng hầm, chỗ dưới này đã sáng rõ rồi, chúng tôi chạy tới chỗ cầu thang, phát hiện cửa sắt đã đóng lại rồi, hơn nữa còn có người đang lấp đất, Tống Tử Thanh hét lên bên trên: “Ai vậy!”

Không có tiếng đáp lại, nhưng vẫn có người đang lấp đất, cửa sắt bên trên nhanh chóng bị đất lấp lại, chúng tôi không nhìn thấy gì cả.

Tống Tử Thanh leo cầu thang nhanh chóng đi lên, đi tới chỗ cao nhất kéo cửa sắt, cửa sắt bị khoá rồi, không kéo ra được, anh ta chỉ đành đi xuống, vô cùng bực bội: “Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?”

Tôi cũng không biết đây là chuyện gì: “Trần Tùng và Trần Chi đã chết rồi, hồn ma của bọn họ đã bị Lãnh Mạch dẫn đi từ lâu, không thể xuất hiện ở đây được, vậy vẫn còn người biến tầng hầm này sao?”

Tống Tử Thanh cũng đang chống hông bực bội suy nghĩ.

“Lẽ nào là…” Tôi đột nhiên nhớ ra.

Hình như anh ta cũng cùng lúc nghĩ tới, nhìn tôi, sắc mặt kinh hãi: “Cô muốn nói….có phải là Trần Đào không? !”

Tuy tôi cũng rất kinh hãi, nhưng đã không nghĩ ra ai khác nữa: “Cái nhà này ngoài Trần Đào ra, không thể có thêm ai khác nữa.”

“Ông lão kia sao lại biết tới tâng hầm này được? Không phải ông ấy không hề biết tới chuyện của Trần Chỉ và Trần Đào sao? Vậy cái tầng hầm này…”

“Đợi đã!” Tôi ngắt lời Tống Tử Thanh, trong đầu xuất hiện một chỉ tiết cực kì nhỏ, tôi và Tống Tử Thanh, hình như đã bỏ qua một chỉ tiết rất quan trọng nào đó!

“Tống Tử Thanh, anh còn nhớ lúc chúng ta theo Trần Chi vào nhà, bố cô ta không phải rất không chào đón chúng ta sao? Hơn nữa vẻ mặt còn lạ lạ. Sau đó lúc chúng ta nghỉ ngờ nhà bếp.

có vấn đề, Trân Đào vẫn cứ ngăn tôi lại, tôi có tình muốn tới chỗ kia, ông ta còn túm lấy tay tôi rất đau nữa, anh có nhớ không?”

Tống Tử Thanh nhớ lại, biểu cảm càng kinh hãi hơn: “Tôi nhớ ra rồi, cô nói như vậy, đúng thật, Trân Đào ở trong đây, cũng rất khả nghỉ!”

“Đâu chỉ là là khả nghi! Lúc chúng ta đối đầu với Trần Tùng ở trong sân, lúc bé gái váy đỏ giết Trần Tùng và Trần Chi, Trần Đào đang làm gì?”

Tôi lại nhắc nhở Tống Tử Thanh.

Tống Tử Thanh bừng tỉnh ngộ, vỗ tay một cái: “Theo lý mà nói người bình thường nếu nhìn thấy rìu bay trong không trung chặt người, chắc chắn sẽ hét lên như Trần Chi, lúc đó Trần Đào chỉ ngồi trên đấy, nhưng thực ra chẳng có hành động gì cả, lúc Trân Chi chạy vào nhà, Trân Đào ở ngay bên cạnh, đến cả tránh cũng không tránh, chúng ta nói với Trần Chi Trần Tùng nhiều như vậy, sự thật này khiến người ta khiếp sợ đến thế, nhưng từ đầu đến cuối Trần Tùng đều không nói nửa câu! Đến cả một đại nhân xuất hiện giữa không trung rồi biến mất, hình như ông ta đều không có phản ứng!”

Không những như vậy, sau khi tôi và Lãnh Mạch cãi nhau rồi Lãnh Mạch bỏ đi, ông ta tới tìm tôi và Tống Tử Thanh, tuy có vẻ run rẩy, nhưng đối với một người già trong nhà xảy ra chuyện như vậy mà nói, đúng là quá bình tĩnh!

Lúc đó tôi còn cảm thấy sức chịu đựng của Trần Đào thật mạnh, nếu là tôi thì đã phát điên rồi.

Căn bản là không phải!

Hơn nữa dễ thấy nhất là, tôi mới ăn một bát canh thịt người thôi mà suýt nữa đã nôn cả dạ dày ra rồi, Trân Đào ăn thịt con gái nhiều như vậy, còn là thịt của con gái ruột ông ta, lại không có phản ứng gì cả, một chút phản ứng khó chịu cũng không có!

“Điều có thể giải thích duy nhất đấy là” Tôi nhìn Tống Tử Thanh, nói từng chữ một: “Trần Đào biết tất cả mọi chuyện.”

Nếu Trần Đào biết tất cả mọi chuyện, vậy tất cả những điều khả nghi, đã được giải thích hết.

Hoá ra đây mới là sự thật, hoá ra tâm nguyện của bé gái váy đỏ vẫn chưa được hoàn thành!

Trần Đào che giấu…đúng là quá sâu!

“Vậy cỗ thi thể trong đây…’ Tống Tử Thanh cũng nhìn tôi.

“Cỗ thi thể kia, chắc là thi thể của bạn đời ông ta, tôi đoán chắc bạn đời ông ta đã phát hiện ra gì đó của ông ta, sau đó bị ông ta giết hại tàn nhẫn.”

“Đi, chúng ta quay lại gỡ tấm bùa xuống.”

Tống Tử Thanh đột nhiên nói, sau đó đi về phía sau.

Tôi hơi ngây ra, đi theo: ‘Không phải anh sợ sẽ có ác quỷ xuất hiện à?”

“Tình hình lúc này đã đủ đau đầu rồi, thêm một con ác quỷ cũng chẳng sao cả.” Anh ta có xúc động đâm lao thì cứ theo lao.

Tôi nhìn tấm lưng Tống Tử Thanh, đột nhiên có một loại ảo giác.

Cứ cảm thấy, Tống Tử Thanh không hề sợ ác quỷ.

Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi, dù sao lúc có bé gái váy đỏ, anh ta nhát gan tới mức đó cơ mà.

Tôi lắc lắc đầu, đuổi theo Tống Tử Thanh đi vào tầng hầm, Tống Tử Thanh cúi người xuống cầm lấy tấm bùa, nhìn tôi một cái, tôi cũng căng thẳng, nắm chặt nắm tay.

Anh ta gỡ tấm bùa xuống.

Một giây, hai giây, ba giây…

Tâng hầm vẫn như cũ, thi thể vẫn đổ ra đất không động đậy, không có gì xảy ra cả, tất cả đều yên tĩnh.

Tống Tử Thanh quay đầu nhìn tôi: “Cô bé, cô có nhìn thấy hồn ma không? Sao tôi cảm thấy tấm bùa này không có tác dụng gì vậy?”

Mà tôi lại nhìn sau vai anh ta, rồi vươn tay chỉ chỉ.

Anh ta lập tức bị doạ sợ, duỗi chân chạy tới bên tôi, túm chặt lấy cánh tay tôi: ‘Có hồn ma đi ra hả? Có hồn ma? Ở đâu? Ở đâu? Là ác quỷ sao?”

Tôi nhìn hồn ma trước mặt.

“Cô gái, cô có thể nhìn thấy ta sao?” Hồn ma này trông không hề đáng sợ, chỉ là bộ dạng của một bà lão bình thường, trên mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt lại rất tinh tường.

Advertisement
';
Advertisement