Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 180: Đừng dễ dàng thê thốt với Bút Tiên

Một lúc lâu sau, bút bắt đầu di chuyển một cách thần kỳ, người thỉnh Bút Tiên bắt đầu hỏi, ví dụ: “Tôi có thể thi đỗ đại học không””, v.v. đầu bút sẽ di chuyển thành hình tròn theo một hướng, trong lúc không ngừng lặp lại câu hỏi, bút sẽ dân dần di chuyển vê phía một trong những đáp án. Sau khi nhận được đáp án, cần phải cung kính nói lời đưa tiên “Bút Tiên”.

Đây là trình tự của trò Bút Tiên.

Trước đó năm cô gái đều đã học thuộc lòng trình tự này, khi ấy, cả năm người đều nhìn vào tờ giấy trắng trước mặt.

Ngọn lửa bất an bùng cháy chiếu sáng khắp căn phòng vốn dĩ không lớn, ánh nến màu vàng chiếu lên mặt năm người, một cảm giác kỳ dị không nói nên lời dấy lên.

Đồng hồ điểm 11 giờ 50 phút.

“Tiền kiếp, tiền kiếp, ta là kiếp này của người, nếu muốn tiếp tục nhân duyên với ta, xin hãy vẽ một hình tròn lên tờ giấy này”

Giọng nói ngọt ngào của Đường Kha bỗng trở nên chói tai và khó nghe vô cùng.

Xung quanh im lặng như tờ, im lặng tới mức mỗi người bọn họ đều có thể nghe thấy tiếng tim mình đập “thình thịch, thình thịch”, và cả tiếng thở nhè nhẹ nữa.

Bẵng đi một lúc, một cô gái trong số họ tên là Lâm Tiểu Mạt bỗng mất kiên nhẫn: “Làm gì thế? Sao lâu vậy rồi vẫn chưa có động tĩnh gì, trò này rốt cuộc có chuẩn hay..”

Nói đến đây, Lâm Tiểu Mạt đột nhiên nhìn trân trân vào cây bút trên tờ giấy, nó… đang chuyển động??

Đường Kha run rẩy hỏi: “Bút Tiên đại nhân, xin hỏi tình đầu của tôi năm bao nhiêu tuổi?”

Đầu bút màu đen trong bàn tay trắng muốt của năm người họ bắt đầu chuyển động với vẻ kỳ dị, sau đó, nó khoanh tròn vào con số “16”.

Cả năm người hít một hơi lạnh.

“Đường… Đường Kha, vừa rồi Bút Tiên có trả lời đúng không?” Trương Điềm Điềm và Triệu Nhược Dung nhỏ giọng hỏi.

“Đúng rồi” Đường Kha chậm rãi gật đầu.

Năm cô gái lập tức nuốt nước miếng.

“Đường Kha, vừa rồi là cậu động vào bút đúng không? Có phải cậu động vào bút không?” Lâm Tiểu Mạt nhìn chằm chằm Đường Kha, cô ấy không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.

Vốn dĩ chơi trò này chỉ xuất phát từ lòng hiếu kỳ, vả lại cô ấy luôn hứng thú với những chuyện tâm linh kỳ quái, nhưng cô ấy biết rõ, một khi chuyện tâm linh sắp xảy ra kia xảy ra thật, cô ấy sẽ không tin, và cũng không dám tin.

Con người chính là một sinh vật kỳ lạ luôn phân vân, mâu thuẫn như vậy.

“Xin người, nếu mình động vào bút của mình, vậy thì mình còn thỉnh Bút Tiên về làm gì? Hay các cậu hỏi Bút Tiên một câu thử xem?” Biểu cảm của Đường Kha trông vô cùng bất lực.

Bốn cô gái, bao gồm cả Tiểu Lị đều lắc đầu.

Đường Kha ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi câu cô ấy muốn hỏi nhất: “Bút Tiên, Bút Tiên, tôi muốn hỏi một câu, ngài nhất định phải trả lời tử tế đấy, tôi và Sài Kiệt có thể ở bên nhau được không?”

“Sao cậu lại hỏi câu này?” Lâm Tiểu Mạt bất mãn: “Thế mà là câu hỏi à?”

Đường Kha không trả lời, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy và cây bút.

Đúng lúc ấy, cây bút đột nhiên chuyển động, sau đó, nó dừng lại ở chữ “hung”.

“Hung? Hung là sao?” Đường Kha hỏi những người khác.

Tiểu Lị cảm giác sau lưng lạnh toát.

“Hung… chắc là không được” Lâm Tiểu Mạt nói.

Đường Kha nghe vậy liền sốt ruột, vội vàng hỏi thêm: “Bút Tiên, Bút Tiên, ngài có thể giúp tôi được không, Sài Kiệt là bạn trai của tôi, nhưng anh ấy muốn chia tay với tôi, tôi rất yêu, rất yêu anh ấy, tôi xin ngài hãy giúp tôi tác hợp với anh ấy đi mài! Tôi bằng lòng làm tất cả mọi thứ mà ngài bảo!”

Cái gì mà bằng lòng… làm tất cả mọi thứ Vì ngài…

“Đường Kha!” Tiểu Mạt ngày càng cảm thấy sợ hãi, cô ấy lên tiếng ngắt lồi Đường Kha.

Cây bút lại bắt đầu di chuyển một lần nữa, nó vẽ một vòng tròn rất lớn, rồi dừng lại ở chữ “có thể”.

Không đợi những người khác phản ứng lại kịp, cây bút lại di chuyển thêm lần nữa, nó để lại dấu tích trên chữ “mãi mãi”, “ở”, “bên nhau”.

“Mãi mãi ở bên nhau?” Đường Kha sung sướng: “Tốt quá rồi! Bút Tiên nói sẽ giúp mình và Sài Kiệt mãi mãi ở bên nhaul”

Tiểu Lị thấy sắc mặt Lâm Tiểu Mạt không tốt lắm.

Vốn dĩ chuyện này sẽ chỉ kết thúc ở đây, Đường Kha cũng đã hỏi được chuyện của mình, nhưng…

“Nhưng cái gì?” Tiểu Lị im lặng hồi lâu không nói, tôi có chút sốt ruột, bèn gặng hỏi.

“Đồng Đồng..” Sắc mặt Tiểu Lị trở nên tím tái, cô ấy ôm chặt lấy người tôi, cả người run rẩy kịch liệt.

Đầu bút lại chuyển động, dừng lại ở chữ “mạng”.

“Mạng? Ý gì vậy?” Đường Kha không hiểu nó có ý nghĩa gì, đang đỉnh hỏi tiếp thì đầu bút bay vụt một phát không thể kiểm soát nổi.

Năm cô gái dùng hết sức ấn xuống cũng không thể ấn xuống được, bọn họ rất sợ, thế là cùng lúc buông tay ra.

Bộp.

Đầu bút thuận tuột khỏi tay năm cô gái rồi rơi xuống đất.

Ha ha ha…

Có một tiếng cười khẽ khàng như có như không văng vắng bên tai mỗi người.

Tiểu Lị nghe thấy, hỏi bốn người còn lại: “Các cậu có nghe thấy tiếng gì không?”

Bốn cô gái còn lại đều gật đầu: “Hình như nghe thấy một chút âm thanh, đáng sợ quá!”

Ngọn nến trên bàn đang bốc cháy bỗng vụt tắt.

Căn phòng thoáng chốc chìm vào bóng tối đáng sợ.

“ÁII” Tiếng hét thất thanh của Đường Kha vang vọng khắp cả tòa nhà, năm cô gái ôm chặt lấy nhau, bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp với bóng tối vô tận.

Sau khi tiếng hét tất thanh qua đi, thứ còn lại là một khoảng không tĩnh lặng, ai cũng không muốn mở lời trước để phá vỡ sự yên tĩnh bị ngủ quên trong bóng tối ấy.

Thực ra vẫn chưa xảy ra chuyện khiến người khác sợ đến mức sụp đổ, nhưng kể từ khi cây bút di chuyển trên giấy, nỗi sợ hãi cứ thế lớn dần.

Ngoài cửa đột nhiên vọng lại tiếng bước chân ngày càng gần, ngày càng vang kéo căng dây thần kinh của mỗi người bọn họ.

Kếo kẹt…

Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, năm cô gái nắm chặt mắt lại, họ mơ hồ cảm nhận được chút ánh sáng le lói trước mắt.

“Chú bảo này, năm cô nhóc nửa đêm không ngủ còn gọi ma với gọi quỷ gì đấy?!”

“Chú Trần?!” Năm cô gái cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra là nhân viên quản lý đi tuân gần đây.

Chú Trần nhìn mấy thứ trên bàn, sắc mặt lập tức tối sầm hẳn đi: “Tí tuổi đầu sao lại tin mấy thứ này? Mấy đứa có biết có sinh viên vì bị cái này dọa mà chết không hả?”

“Haiz… bọn trẻ bây giờ..” Chú Trần bất lực lắc đầu: “Mau về đi! Đừng làm loạn nữa!”

Năm cô gái được chú Trần dẫn ra khỏi tòa nhà cũ kỹ.

“Trời ơi, vừa nấy dọa mình sợ chết khiếp!”

Trên đường đi, Triệu Nhược Dung võ võ ngực.

“Mình cũng chết khiếp đây này, sau này đừng bao giờ chơi mấy trò này nữa” Trương Điềm Điềm cũng lộ rõ vẻ mặt sợ hãi.

“Á, mình quên mất một chuyện!” Đường Kha đột nhiên hét toáng lên.

“Đường Kha, cậu lại sao vậy, gì mà hét toáng cả lên thế” Trương Điềm Điềm vừa võ ngực vừa trách móc.

“Mình quên tiễn Bút Tiên đi rồi!”

“Tiễn Bút Tiên?” Trương Điềm Điềm và Triệu Nhược Dung tỏ vẻ nghỉ hoặc, đương nhiên, Tiểu Lị cũng nhìn qua đó với vẻ khó hiểu.

Advertisement
';
Advertisement