Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 266: Nương tử, ta là phu quân của nàng đây!

“Bây giờ chúng ta chỉ có hai cách, tìm được phu quân của nàng ta, hoặc cải trang” Lãnh Mạch nói.

“Tìm đâu ra phu quân của nàng ta?! Đây là chuyện không thể nào! Phu quân của nàng ta đã chết từ mấy ngàn năm trước rồi, nói không chừng còn đầu thai mấy trăm lần rồi đấy, cứ coi như chúng ta có thể tìm được người đó, thì cũng chẳng thể lôi người ta tới đây ngay lập tức được!” Tôi gạt bỏ cách thứ nhất.

Tống Tử Thanh cũng đồng tình.

“Đánh một trận được không?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên là được.” Lãnh Mạch nhìn tôi, tôi kích động định nói “vậy thì đánh đỉ”, thì nghe tiếng anh ta nói tiếp: “Đánh nhau sẽ có động tĩnh, núi Chu Phong ở gần đây, một khi tôi và Tống Tử Thanh bại lộ thân phận, vậy thì em đừng mơ cứu được Lão Quỷ nữa”

Tôi lập tức xị mặt xuống, Lãnh Mạch nói đúng, đánh nhau sẽ thu hút sự chú ý của núi Chu Phong, kế hoạch của chúng tôi sẽ thành công cốc.

Bây giờ chỉ còn cách thứ hai thôi.

Vấn đề lập tức xảy đến…

Tôi len lén nhìn về phía Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh: “Hai người… ai cải trang đây?”

Lãnh Mạch nhìn Tống Tử Thanh.

“Tôi?” Tống Tử Thanh chỉ vào mình, hai mắt trừng lớn: “Không được! Tuyệt đối không đượ!

cSao tôi có thể cải trang thành phu quân của một con quỷ chứ! Tuổi trẻ tươi đẹp của tôi! Vả lại con quỷ kia xấu chết đi được! Bảo tôi cải trang á?t”

Vậy nên nguyên nhân chính là vì quỷ xấu, nếu quỷ ngực bự xinh đẹp thì chắc có lẽ Tống Tử Thanh đã giành phần cải trang từ lâu rồi.

Tôi nhìn Tống Tử Thanh với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ: “Ở đây ngoài anh có thể cải trang ra thì không còn ai nữa rồi, Lãnh Mạch đang mang thân phận của quỷ sai”

Tống Tử Thanh phản kháng cả nửa ngày trời, cuối cùng phản kháng không có hiệu lực, anh ta đành ủ rũ đồng ý cải trang thành phu quân của Mạnh Khương Nữ.

Không hiểu tình hình của phu quân nàng ta lắm nên chúng tôi đành dùng điện thoại của Lãnh Mạch tra cứu tìm tòi mãi một lúc lâu, chủ yếu là vì điện thoại của chúng tôi không có tín hiệu trong nơi thâm sơn cùng cốc như thế này.

Sau khi hiểu được đại khái tình hình, Tống Tử Thanh liền đi qua đó, tôi đứng sau anh ta mấy mét, nhiệm vụ của Tống Tử Thanh chính là dẫn dụ Mạnh Khương Nữ rời khỏi lối nhỏ kia, chỉ cần tôi đi qua được, thì Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch sẽ không có vấn đề gì.

Mạnh Khương Nữ quay lưng lại với chúng tôi, nàng ta vẫn vừa khóc vừa hát bài ca trăm ngàn năm nay không thay đổi của mình, Tống Tử Thanh hít sâu một hơi rồi nói: “Vợ à, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi Mạnh Khương Nữ không có động tĩnh gì.

Vợ cái con khỉ! Tôi đứng đẳng sau lấy chân đạp Tống Tử Thanh một cái: “Không phải vợt Mà là nương tử!”

Tống Tử Thanh lườm tôi, sau đó nói lại lời mình vừa nói một lượt: “Nương tử à, cuối cùng †a cũng tìm được nàng rồi!”

Lần này, Mạnh Khương Nữ đã quay đầu lại, Mạnh Khương Nữ vẫn mang gương mặt lấp đầy tro tàn, tro tàn không ngừng rơi xuống, nàng ta nhìn về phía Tống Tử Thanh: “Phu quân? Lương Lương?”

Trên Baidu*, phu quân của Mạnh Khương Nữ có rất nhiều tên gọi, Phạm Hỉ Lang, Phạm Kỷ Lương, Vạn Hỉ Lương, chúng tôi không biết tên gọi cụ thể thế nào, nhưng Tống Tử Thanh vẫn đáp: “Haiz, nương tử, ta đã tìm nàng suốt mấy trăm dặm Trường Thành, ngày đêm không kể suốt mấy ngàn năm, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi! Nàng có biết những tháng ngày không có nàng ta đã sống khổ sở thế nào không…

*Baidu: Trang tìm kiếm của Trung Quốc, tương tự như Google.

Mạnh Khương Nữ cảm động vô cùng, tro tàn xào xạc rơi xuống, Tống Tử Thanh lặng lẽ giơ chân sang bên cạnh, hai cánh tay giang rộng bày ra tư thế định ôm lấy Mạnh Khương Nữ: “Nương tử, mau nhào vào lòng phu quân đi nào”

Tôi đứng đăng sau suýt bật cười thành tiếng.

Mạnh Khương Nữ cất những bước chân nhỏ đi vê phía Tống Tử Thanh, thấy lối ra bị nàng ta chắn ngang lộ ra một góc, tôi đã chuẩn bị sẵn tư thế để xông qua đó rồi, nhưng Mạnh Khương Nữ đột nhiên dừng lại, tiếp tục chắn ngang lối đi, giọng điệu thoáng chốc thay đổi: “Tại sao chàng lại thay đổi vậy?!”

Tống Tử Thanh nhất thời sững sờ.

“Có phải ngươi là người cải trang thành phu quân của ta không?! Ngươi đang lừa ta đúng không?! Có phải ngươi muốn đi qua chỗ này nên cố ý cho ta mắc lừa không hả?!” Mạnh Khương Nữ bỗng trở nên kích động, tôi thấy quỷ khí trên người nàng ta cũng nhanh chóng bành trướng theo, nếu không thể kiềm chế của †âm trạng của nàng ta, chúng tôi khó tránh khỏi việc phải khai chiến!

“Nương tử, chúng ta xa cách ngàn năm, tướng mạo của ta chưa từng thay đổi, e là nàng đã sớm quên mất ta rồi, e là trong ký ức của nàng, ta đã trở nên mơ hồ rồi” Tài ăn nói và phản ứng của Tống Tử Thanh quá đỉnh, cướp lại được quyền phát ngôn về tay mình, để ổn định lại tâm trạng cảu Mạnh Khương Nữ, anh ta thậm chí còn vươn tay ra sờ lên gương mặt tro tàn của Mạnh Khương Nữ, vẻ mặt vô cùng thâm tình: “Nương tử, tướng mạo của ta đâu từng thay đổi cơ chứ? Trong lòng ta từ đâu đến cuối luôn khắc ghi hình bóng nàng, cho dù nàng thay đổi như thế nào, ta cũng đều ghi nhớ: Trên mặt Mạnh Khương Nữ chỉ có tro tàn, ngay cả ngũ quan cũng không có! Đây chính là câu “ngay cả hóa thành tro cũng nhận ra nàng”

trong truyền thuyết sao? Tống Tử Thanh đúng là một gã cao thủ tình trường.

Mạnh Khương Nữ bị anh ta mê hoặc, tâm trạng dần ổn định trở lại: “Thật sao? Phu quân, là chàng thật sao? Nhưng nếu là chàng thật, vậy người phụ nữ phía sau chàng là ai đây?!”

Tôi bỗng dưng bị Mạnh Khương Nữ điểm mặt chỉ tên, cả người sững sờ, may mà Tống Tử Thanh nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Đó là muội muội ta quen biết lúc lao dịch khổ sai dưới chân Trường Thành, ta và muội ấy kết bái huynh muội, lúc ta chết, muội ấy cũng chết cùng ta, suốt ngàn năm nay muội ấy luôn cùng †a đi tìm nàng, nếu không tin nàng có thể hỏi muội ấy”

Cái gì mà tôi cũng chết cùng anh ta? Mạnh Khương Nữ chắc chắn sẽ hiểu nhầm thành mối tình vụng trộm! Lại còn đi tìm Mạnh Khương Nữ với anh ta suốt ngàn năm nay nữa chứ, Mạnh Khương Nữ không nổi giận lôi đình mới lạ ấy!

Tâm tư của phụ nữ chỉ có phụ nữ mới hiểu, quả nhiên Mạnh Khương Nữ không vui, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ bừng bừng lửa giận nhìn tôi: “Ngươi chết chung với phu quân của ta, lại còn ở bên cạnh chàng suốt ngàn năm nay?!”

Tống Tử Thanh đào cái hố sai quá sail “Không phải đâu ạ tỷ tỷ, tỷ hiểu nhầm rồi”

Tôi vội vàng nói: “Muội cũng có phu quân của muội, khi xây Trường Thành, sau khi Lương ca ca chết, phu quân của muội cũng chết, muội nặng tình với phu quân lắm, mấy ngàn năm nay, muội luôn đi theo Lương ca ca tìm tỉ, và cũng là để tìm phu quân của mình.

Khi tôi nói hết câu, Lãnh Mạch đứng bên cạnh liên ném cho tôi một ánh nhìn cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ sắc bén.

Tôi nói sai gì à?

“Là như vậy thật sao?” Mạnh Khương Nữ vẫn đang nghi ngờ, nàng ta lại quay sang nhìn Tống Tử Thanh: “Phu quân, không phải ta không tin chàng, ta muốn nghe chàng gọi biệt danh của ta”

Biệt danh? Chuyện này làm khó chúng tôi quá đi mất! Baidu không viết!

“Sao vậy phu quân?” Mạnh Khương Nữ nói tiếp, lòng nghi hoặc lớn dần: “Ngàn năm nay, ngay cả dung mạo của ta chàng cũng chưa từng quên, chắc chàng sẽ không quên biệt danh thân mật của thiếp đâu phải không?”

Tống Tử Thanh liếc mắt nhìn chúng tôi cầu cứu, tôi vắt óc nghĩ, nếu Mạnh Khương Nữ gọi phu quân của mình là Lương Lương, vậy liệu phu quân của nàng ta có gọi nàng ta là Nữ Nữ không nhỉ? Tên thân mật hơn của Nữ Nữ chắc là… Niếp Niếp!

Mặc kệ, cược một ván đi “Niếp Niếp!” Tôi nhỏ giọng nói với Tống Tử Thanh.

Anh ta không nghe rõ, hai mày cau lại, tôi lặp lại lân nữa: “Niếp Niếp..”

“Phu quân, chàng nói đi chứ!” Mạnh Khương Nữ đột nhiên cất cao giọng lên.

“Khương Khương!” Tống Tử Thanh buột miệng nói ra.

Cả không gian thoáng chốc tĩnh lặng như tỜ.

Advertisement
';
Advertisement