Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 319: Mẹ và con gái

Trước và sau đều bị chặn lại, tôi và Tôn Viễn Phàm hết đường chạy trốn.

Trong túi áo tôi vẫn còn lá bùa cực kỳ mạnh nữa, sức mạnh của nó rất lớn, sau khi dùng thì những tên côn đồ này đều bị thương nặng hết, cũng gây ra sự chấn động. Bây giờ vẫn chưa đến lúc bất đắc dĩ nên tôi vẫn chưa chắc chản rốt cuộc có nên dùng nó hay không Tên tóc vàng và Đỗ Vũ Đồng ở đầu con hẻm, Ninh Hồng Hân muốn bổ nhào tới bắt tên tóc vàng giúp tôi, nhưng không có tác dụng gì hết, dì Ninh Hồng Hân chỉ là một oan hồn, chỉ có thể bất lực nhìn vậy mà thôi.

“Đỗ Vũ Đồng, cô chắc chắn là muốn giết người diệt khẩu chứ? Cô không sợ chúng tôi đã báo cảnh sát rồi hay sao?” Tôn Viễn Phàm vừa kéo tôi ra phía sau, vừa đối mặt với Đỗ Vũ Đồng. Hành động: này khiến tôi rất cảm động, chúng tôi không thân không thích, chỉ bởi vì anh ấy thích tôi nên đã không trốn đi mà mạo hiểm để bảo vệ tôi, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, người này vẫn rất đáng.

tin.

“Nếu các người đã báo cảnh sát thì còn phải chạy trốn như này nữa hay sao? Nếu như các người có được chứng cứ của chúng tôi rồi, lại còn cần tìm đến chúng tôi để đối diện với chúng tôi hay sao? Cứ thẳng thừng kêu cảnh sát tới bắt chúng tôi không phải là được rồi hay sao” Tên tóc vàng nói thẳng.

Tôn Viễn Phàm nghẹn lời, quả thật anh ấy.

không ngờ tôi tới tìm Đỗ Vũ Đồng lại vì chuyện này, càng không ngờ Đỗ Vũ Đồng lại đi giết chết chính mẹ ruột của mình.

Ai có thể ngờ tới được chứ?

Trước đây tôi cứ cho rằng Đỗ Vũ Đồng đã bị ác.

quỷ ám, lại còn lo lắng cho thân thể cô ấy, bây giờ nhìn tên côn đồ cầm con dao gọt hoa quả, nhìn chằm chăm chúng tôi, tôi chỉ cảm thấy nực cười.

“Đỗ Vũ Đồng, tôi hỏi cô lần cuối” Qua tên côn đồ, tôi nhìn thăng về phía Đỗ Vũ Đồng.

Cô ấy cũng đang nhìn tôi, đôi lông mày trang điểm đậm nhướn lên: “Nói”

Tôi nhìn Ninh Hồng Hân đang đứng bên cạnh cô ấy, sau đó nói: “Cô của quá khứ đã từng nói với tôi, cô lớn lên trong một gia đình đơn thân, là một tay mẹ cô nuôi cô lớn, cô nói mẹ cô đã rất vất vả để nuôi dưỡng cô, cô có thể đi tới ngày hôm nay, có thể học đại học, đều là mồ hôi nước mắt của mẹ cô, cô nói cô rất yêu mẹ mình, cảm ơn vì tất cả những gì bà ấy đã làm cho cô, cô còn nói, cô chưa từng cảm thấy tự tỉ vì gia đình mình nghèo, cô sẽ nỗ lực, nghiêm túc học xong đại học, sau đó đi làm, báo đáp mẹ cô, tương lai cô sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi mẹ, những lời nói này, cô của quá khứ đã từng thật lòng nói ra phải không?”

Đỗ Vũ Đồng ngây người, nhất thời không nói lời nào.

Ninh Hông Hân khóc tới nước máu chảy thành sông, dáng vẻ đau khổ bi thương ấy, người ngoài nhìn vào đều sẽ không nhịn được mà cảm thấy nhói lòng.

Mà người có thể nhìn thấy bà ấy, chỉ có cô mà thôi.

“Vợ à, em phí lời với bọn họ làm gì, đi lên giết chết bọn họ đi!” Tên tóc vàng nói một tiếng Tôi nằm chặt lá bùa cuối cùng trong tay: “Đỗ Vũ Đồng, tôi đợi câu trả lời của cô, lẽ nào cô chưa từng yêu mẹ ruột của mình, dù chỉ một giây hay.

sao?”

Đỗ Vũ Đồng rũ người lại, tinh thân như đang có ý trốn tránh, mấy giây sau, cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi: “Câu hỏi cô hỏi tôi rất buồn cười, tôi lại có thể bắt cóc chính mẹ ruột của mình, lại còn kêu người giết bà ấy, tôi sẽ còn yêu bà ấy hay.

sao? Thế giới này ai mà không cần tiên, không có ai không có tiền mà sống được cả. Trước đây tôi nói với cô những điều đó, chỉ đơn giản là vì tôi không có tiên, sợ các cô xem thường tôi mà thôi.

Đồng Đồng, cô cũng là người nghèo, chắc cô phải biết rõ, không có tiền là cảm giác như thế nào.”

Tiền là thứ không thể thiếu được trên thế giới này, nhưng nó không phải là duy nhất.

“Tôi nghèo thật, nhưng ít nhất cuộc đời tôi sống không hề hối hận” Tôi châm chậm mở miệng.

Đỗ Vũ Đồng cười, nói với tôi những lời mà tôi không ngờ tới: “Mỗi một người đều có cuộc sống của riêng mình, một khi đi ra khỏi đó một bước, ai còn có thể hối hận được?”

Đúng vậy, một khi đã đi ra khỏi đó một bước, ai cũng không còn hối hận được nữa.

Đỗ Vũ Đồng đã từng yêu mẹ của cô ấy cũng được, chưa từng yêu cũng được, từ khi cô ấy lên kế hoạch bắt cóc mẹ mình thì cô ấy đã đi vào con đường không thể nào thoát ra được rồi.

Tôi nhắm mắt lại.

“Các người đang muốn tìm cái chết mà, đừng nhảm nhí thêm với bọn họ nữa, lên!” Tên tóc vàng.

không nhãn nại được nữa, anh ta gào lên.

“Đồng Đồng, cô lùi vê sau đi!” Tôn Viên Phàm nói.

Tôi đứng đẳng sau, nhíu mày nhìn đám côn đồ ở hai bên đang xông về phía chúng tôi, những tên côn đồ này đã từng giết người một lần, chúng sẽ không sợ nếu giết lân hai đâu, tôi nghĩ, tôi cũng không cần phải hạ thủ lưu tình nữa.

“Tôn Viễn Phàm, cậu lui vê sau” Tôi tiến lên phía trước.

Tôn Viễn Phàm sững người, sau đó lại kéo tôi quay về: “Đồng Đồng, cậu đừng nói đùa nữa! Một cô gái như cậu mau đi ra sau lưng tôi đi! Gọi điện thoại, báo cảnh sát nhanh!”

“Đồng Đồng, cẩn thận!” Dì Ninh Hồng Hân nói lớn với tôi.

Côn đồ ở phía sau tôi không biết từ khi nào đã đi tới trước mặt tôi, chúng giơ con dao gọt hoa quả lên, đâm về phía sau lưng tôi.

Bốp!

Lá bùa trong tay tôi đang định ném ra thì đèn đường trong hẻm đột nhiên nổ một tiếng cực lớn, đèn vỡ thành trăm mảnh, mất đi ánh sáng, tâm mắt chợt trở thành một màu tối đen.

Một cơn gió nhẹ thổi qua bên tai, tôi nghe thấy.

âm thanh than khóc truyền tới từ sau lưng, có tên côn đồ đập mạnh vào tường, có tên thì hét lên: “Mai Có mai Chạy mau đi!”

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tôi và Tôn Viễn Phàm ở góc tưởng, tay Tôn ‘Viễn Phàm hơi run, anh ấy móc điện thoại từ trong.

quần ra, ấn số.

Một khuôn mặt máu me đầm đìa phóng đại trước mặt chúng tôi, trên khuôn mặt đó căm một con dao gọt hoa quả, nó rơi xuống chỗ Tôn Viễn Phàm, tôi và Tôn Viễn Phàm hít một hơi lạnh, Tôn ‘Viễn Phàm vội vàng tránh ra, tên côn đồ lao thẳng xuống mặt đất.

Giết người rồi!

Là ai?

Người trong bóng tôi là ai? Là ai đã giết những tên côn đồ này?

“Cầu xin cậu đấy, tha cho con bé đi!” Giọng nói của dì Ninh Hồng Hân đột nhiên vang lên ở nơi cách đó không xa.

Tôi cướp lấy điện thoại của Tôn Viễn Phàm, chiếu sáng qua hướng đó.

Một người đàn ông đang quay lưng về phía tôi, nửa người đang khỏa thân, mái tóc ngắn bay trong gió, màu tóc đó… có màu đỏ như máu rất quỷ dị!

Là anh ấy?

Không phải chứt Là tôi hoa mắt sao?

“Cầu xin anh đấy, đừng giết cô ấy…” Ninh Hồng Hân quỳ xuống dưới chân người đàn ông, Đỗ Vũ Đồng nằm ở bên cạnh, chỗ đầu còn cắm con dao.

hoa quả, trán rướm máu, nhưng nhìn thì không sao.

cả, có lẽ chỉ hôn mê mà thôi.

Người đàn ông nhìn con dao gọt hoa quả ở bên tường, anh ta đá Ninh Hồng Hân ra, định đi về phía Đỗ Vũ Đồng.

“Đừng!” Ninh Hồng Hân bổ nhào lên, ôm chặt lấy eo người đàn ông: “Đồng Đồng cứu mạng!”

Lúc này tôi mới hoàn hồn, vội vàng mở miệng nói: “Dừng tay!”

Người đàn ông dừng tay lại, châm chậm quay.

đầu lại nhìn.

Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan rõ ràng, tươi sáng, cộng thêm mái tóc màu đỏ đang xõa tung ra, giống y như một tên biến thái lộ nửa người vậy…

“Si Mị, tại sao lại là anh?”

“Tại sao không thể là tôi?” Ánh mắt anh ấy rất hung dữ: “Giải quyết những người này xong, tôi sẽ xử lí cô saul”

Tôi thật sự muốn khóc, tại sao lại gặp được đại boss ở đây? Sao tôi ngờ được yêu quái lại có thể xuất hiện ở nơi này! Chết tôi rồi, không biết tôi đơn độc một mình như này liệu có thể đánh bại được anh ấy hay không nữa Yêu quái nói xong thì lại định đi tới chỗ Đỗ Vũ Đồng, tôi vội vàng chạy tới, kéo quần anh ấy: “Tôi kêu anh dừng tay cơ mài”

“Mẹ nó, sao cô lại kéo quần tôi làm gì!” Anh ấy quay người lại gào lên với tôi, tiếng nói vô cùng kinh thiên động địa Tôi thu tay lại, khó chịu đáp một câu: “Vậy anh có thể đừng mặc bộ này nữa được không…”

Advertisement
';
Advertisement