Chương 462: Điều tra manh mối
“Nhà họ Tống có chỗ đáng ngờ ư?” Tôi dừng bước, nhìn về phía Lãnh Mạch.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy nhà họ Tống kia rất kỳ lạ” Sau đó Sỉ Mị nói.
Đôi mày tôi cau chặt lại: “Sao tôi lại không thấy gì, có phải các anh nghĩ nhiều rôi không?”
“Không đâu” Lãnh Mạch nói: “Đầu tiên, em đã từng nghĩ đến việc tại sao truyền tống trận bí mật lại xây trong một tòa cung điện ở khu rừng biến mất như thế không? Mà bức tranh Tiểu Giai họa cho chúng ta lại là một nơi khác?”
Tôi trầm tư một lát: “Ý anh là… Trong khu rừng bị biến mất kia có hai truyền tống trận bí mật, trong đó có một trận truyền tống mà nhà họ Tống đều biết, nhưng một cái khác là truyền tống trận do người nào đó nhà họ Tống thiết kế bố trí, trong lúc vô tình chúng ta đã xâm nhập vào truyền tống trận bí mật do người kia bố trí sao?”
“Đúng thế” Lãnh Mạch hếch đầu: “Nhưng đây có phải vô ý hay không thì còn phải chờ xem đã”
Lãnh Mạch nói như vậy, đột nhiên tôi lại nhớ tới ông già đã chết kia, vì sao ông già ấy lại dẫn tôi tới †òa cung điện kia? Mà trùng hợp một cái là tôi lại phát hiện ra truyền tống trận bí mật được người nào đó nhà họ Tống chôn giấu, sự trùng hợp này có phải là hơi lộ liều quá rồi không?
Si Mị đứng bên cạnh nói: “Mà cái đài phong ấn kia cũng rất đáng nghỉ, có thể sử dụng thần kiếm do quỷ thần chế tạo thì chỉ có duy nhất quỷ thần năm đó tự tay rèn ra cái kiếm kia mới làm được, năm đó trong trận đại chiến quỷ thần, sau khi đánh tan giới quỷ thần đi, rõ ràng đài phong ấn đã giao cho trưởng lão Minh Giới phá hủy, sao bây giờ lại xuất hiện? Còn xuất hiện ở nhân giới nữa? Mà càng lạ là, trên đài phong ấn lại có truyền tống trận của nhà họ Tống, chẳng lẽ nhà họ Tống định dùng đài phong ấn này làm gì sao?”
Nhà họ Tống định dùng đài phong ấn để làm gì Tôi đã có chút suy đoán trong đầu, nhưng lại không thể khẳng định chắc chắn được, cũng không bằng lòng tin tưởng nó, bây giờ tất cả đều là suy đoán giữa chúng tôi mà thôi, không có chứng cứ rõ ràng thì không thể chứng minh được mọi chuyện, đúng không?
“Còn chuyện vì sao ông nội Tống lại truyền công pháp cho em cũng khiến người ta khó hiểu”
Lãnh Mạch lại lần nữa đặt câu hỏi.
Lần này thì tôi không hiểu thật: “Ông nội Tống truyền công pháp cho em thì có vấn đề gì không?”
Lãnh Mạch xoa cảm, cặp mày nhíu lại: “Nếu là công pháp bình thường thì người của nhà họ Tống chủ yếu là tu luyện tâm pháp nội công, hơn nữa còn có pháp chú âm dương, mà ông ta lại truyền nội công cho em, chắc cũng đã tăng cường sức bền của gân mạch, tinh thần lực của ông nội ngưng tụ cho em, tâm pháp của ông nội Tống quả thật cũng giúp em mạnh thêm không ít, nhưng mà..”
“Nhưng sao? Nhưng mà gì?” Tôi vội hỏi.
“Nhưng mà” Đôi mắt Lãnh Mạch nhìn tôi: “Tăng cường nội công của em không phải là mục đích chính của ông ta, mà ông ta đang làm tăng tính liên lạc thông qua linh hồn trong cơ thể em, thông qua em để linh hồn trong cơ thể em trở nên mạnh hơn, những gì em có được lại không nhiều bằng lợi ích của linh hồn kia đạt được, cái này khiến người ta phải nghi ngờ.”
Nội công tâm pháp của ông nội Tống Lăng Phong cũng giúp Hồng Hồng tăng cường năng lực ư?
Đúng rồi! Trước đó khi tôi bước vào thế giới tỉnh thần của mình thì quả thực đã nhìn thấy Hồng Hồng nhằm mắt lại, trong cơ thể không ngừng có ánh sáng trắng ra vào, mà giữa tôi với cô ta cũng có một làn ánh sáng trảng, giống hệt với những gì Lãnh Mạch nói.
Vì sao ông nội Tống Lăng Phong không tăng cường năng lực cho tôi mà lại đi tăng cường năng lực cho hình nhân màu đỏ?
Không, không đúng!
Đột nhiên tôi đã hiểu Lãnh Mạch đang nghỉ ngờ điều gì, thấp giọng nói: “Ý anh là ông nội Tống Lăng Phong biết chuyện Hồng Hồng đang nằm †rong người em ư?”
Lãnh Mạch và Si Mị đều nghiêm túc nhìn tôi.
Sau khi tôi đi vào nhà họ Tống cũng chưa từng đề cập tới chuyện của Hồng Hồng, càng không đề cập tới sự xuất hiện của Hồng Hồng, sao ông nội Tống Lăng Phong lại biết trong cơ thể tôi còn có một mảnh linh hồn khác?
“Hay là… Là Tống Tử Thanh nói cho ông nội Tống Lăng Phong biết?” Tôi hỏi dò.
“Ai mà biết” Lãnh Mạch thâm sâu đáp.
“Các người mau qua đây đi!” Giọng nói của Tống Thiên Ngân truyền tới, cắt đứt cuộc thảo luận của mấy người chúng tôi.
Lãnh Mạch ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Chờ một lát nữa thì tìm thời cơ đi theo Tống Thiên Ngân, xem cậu ta có biết vị trí cụ thể của truyền tống trận trong rừng cây không.”
Lông mày tôi nhíu chặt lại.
Tống Mộc Âm hoài nghi Lãnh Mạch, mà Lãnh Mạch và Sỉ Mị lại hoài nghi nhà họ Tống đang có âm mưu, tôi phải làm sao bây giờ?
Nên tin tưởng người nhà họ Tống, hay nên tin tưởng Lãnh Mạch và Sỉ Mị?
Ba người bọn tôi đi về phía Tống Thiên Ngân, Tống Thiên Ngân đang loay hoay cái cơ quan đăng sau gốc cây kia, mở cơ quan ra, truyền tống trận xuất hiện trên đồng cỏ, cậu ta thở dài một tiếng: “Đúng là, đã bảo ông nội đừng có làm phức tạp rồi mà ông nội cứ nhất định phải làm cho phức tạp lên, giống hệt trong rừng cây biến mất vậy, có phải ông nội hơi tâm đắc với thực vật không, vì sao truyền tống trận cứ giấu trong cây cối vậy?”
Trong lòng tôi rơi cái bộp, Lãnh Mạch và Si Mị dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi hỏi cậu ta, tôi nghĩ một lát rồi nói với Tống Thiên Ngân: “Đúng vậy, cơ quan trong rừng cây biến mất cũng phiền thật, chúng tôi tìm một lúc lâu mới ra”
“Đúng thế đúng thế! Giấu truyền tống trận sau hoa ăn thịt người trong rừng cây biến mất cũng phòng kẻ địch đến tấn công nhà họ Tống, nhưng nếu là các người, đến cả người trong nhà cũng tìm muốn chết nhưng không thấy đâu.” Dù sao kinh nghiệm sống của Tống Thiên Ngân cũng không nhiều, mới hỏi một câu, cậu ta đã tuồn ra hết sạch.
Lòng tôi cũng theo đó mà hoàn toàn nguội ngắt.
Truyền tống trận trong rừng cây biến mất giấu ở phía sau một gốc hoa ăn thịt người, mà trận truyền tống chúng tôi sử dụng…
Tống Thiên Ngân đã xác nhận sự nghi hoặc của Lãnh Mạch, quả nhiên có người nào đó của nhà họ Tống đã giấu một truyền tống trận khác, mà ở chỗ đó cách rất xa đài phong ấn, còn đài phong ấn lại có thể điều động thần kiếm do quỷ thần chế tạo, bởi vậy có thể dễ dàng đoán ra được, nhà họ Tống… Đang lén lút làm chuyện nào đó liên quan đến quỷ thần!
Lãnh Mạch và Si Mị cũng có cùng kết luận với tôi, sắc mặt cũng hệt như tôi, rất nghiêm trọng.
Nhà họ Tống có quan hệ gì với quỷ thân?
Chẳng lẽ nhà họ Tống muốn tạo ra quỷ thần thứ hai ư? Quỷ thần thứ hai… Chế tạo quỷ thần!
Đây chính là chuyện nghịch thiên bất đạo! Nếu Minh Giới mà biết, nhất định sẽ phái người tới diệt nhà họ Tống!
Chờ đã! Nếu nói Minh Giới đã biết chuyện này, vậy thì người đến diệt nhà họ Tống chính là người Minh Giới ư?”
“Chị bé ơi, sao sắc mặt chị kém thế, có chuyện gì sao?” Tống Thiên Ngân đứng trong trận pháp nói chuyện với tôi.
Tôi đang ngẩn ngơ lúc này mới bừng tỉnh, trong lòng mình đã đoán được một chuyện kinh thiên động địa, bĩnh tĩnh một lát mới đi qua chỗ cậu ta: “Tôi không sao.”
Lãnh Mạch và Si Mị cũng chợt theo tôi bước vào truyền tống trận.
Vốn dĩ cho răng vào nhà họ Tống rồi là có thể giải quyết câu hỏi về thân thế của tôi, lại không ngờ răng, đi vào nhà họ Tống có thể giải quyết nghi vấn về thân thế của tôi, nhưng lại có câu hỏi lớn hơn nữa, những câu hỏi này tựa hồ đang dân tôi theo một âm mưu cực kỳ kinh khủng.
Bây giờ tôi không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh rõ nhà họ Tống đang bí mật làm chuyện khác, chỉ có thể đè những suy nghĩ linh tinh này xuống, bước vào mười chín tâng địa ngục để cứu Tống Tử Thanh ra.
Có lẽ, nếu tôi cứu được Tống Tử Thanh, anh ấy có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc nhà họ Tống đang xảy ra chuyện gì.
Tôi nhắm mắt lại.
Phong Đô.
Hối trận truyền tống, hãy mang bọn tôi tới quỷ thành Phong Đô đi.