Chương 465: Chữ máu
Cả một đầu phố dài đều có vết máu của Quỷ Sát, dù không trực tiếp tham gia vào cảnh hôn chiến kia cũng có thể tưởng tượng được cuộc chiến kia dữ dội đến bao nhiêu.
“Nhưng nơi này rất yên bình mà, cũng không có chỗ nào đổ nát, đâu có giống có đánh nhau đâu?” Tống Thiên Ngân hỏi.
“Kỹ năng của Quỷ Sát rất mạnh, có thể tạo ra huyền cảnh để chiến đấu, rất giống kết giới của quỷ sai, nhưng nếu cô ấy càng mạnh thì không ai có thể phá được cái huyền cảnh này, cho đến khi một bên bị đánh tới chết, Quỷ Sát vì muốn bảo vệ sự yên bình của Phong Đô nên mới sử dụng huyền cảnh, băng không có lẽ Phong Đô đã sớm sụp đổ rồi” Si Mị nói.
Lãnh Mạch đứng dậy: “Vết máu này vẫn còn mới, chứng tỏ Quỷ Sát hẳn đang ở gần đây, chúng †a dựa theo vết máu đi tìm cô ấy.”
Chỉ hi vọng Quỷ Sát không có việc gì, manh mối của ông già kia đã bị đứt đoạn mất rồi, bây giờ chỉ còn lại mỗi mình Quỷ Sát.
Tôi thâm cầu nguyện trong lòng, sau đó đuổi theo Lãnh Mạch.
Chúng tôi luôn theo chân vết máu từ đầu con phố dài ra tận chỗ kia, bước vào công viên, vết máu của Quỷ Sát càng nhiều, đến cả tôi cũng có thể thấy rõ, phần lớn thảm cỏ đều bị nhuộm thành màu đỏ, vết máu lượn đến mặt hồ rồi sau đó biến mất.
Trước mặt là chiếc hồ nằm giữa công viên, sâu không thấy đáy.
“Chẳng lẽ Quỷ Sát năm trong hồ ư2” Tôi đã tìm hết bốn phía, vết máu đến đây là đứt đoạn.
“Rất đơn giản, cứ nhìn là biết.” Lãnh Mạch nói, hai tay ngưng kết thành khí lạnh.
Mấy giây sau, toàn bộ hồ nước bị đóng băng, Lãnh Mạch hơi động tay, băng dần nứt ra từ hai bên rồi lật ngược lên, tất cả mọi thứ dưới đáy hồ đều bị lật ngược, tôi lập tức tập trung tỉnh thân đi †ìm, bên trong băng có cá vàng, túi nilon, lon nước, rong rêu, áo đỏ… Áo đỏI “Tìm thấy rồi! Lãnh Mạch, ở đây!” Tôi chỉ tay về phía trước.
Tốc độ của Lãnh Mạch cũng rất nhanh, trong chớp mắt, khối băng vây lấy áo đỏ đã tự tách ra, hồ nước trở về nguyên dạng, khối băng nhẹ nhàng chuyển lên mặt đất, sau đó hòa tan không còn gì, thanh đồng áo đỏ Quỷ Sát xuất hiện trước mặt chúng tôi, chỉ là… Hai mắt nhằm nghiền, không biết còn thở hay không.
Sỉ Mị ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của Quỷ Sát, lắc đầu nói: “Tắt thở rồi”
“Sao lại…” Lão già trong khu rừng biến mất nói thân thế của tôi có chỗ đáng ngờ, bảo tôi đi tìm ông ta, lúc tôi tìm được ông ta thì ông ta đã chết, ông ta nhập mộng bảo tôi đến tìm Quỷ Sát, bây giờ tôi tìm được Quỷ Sát rồi, mà Quỷ Sát cũng đã chết.
Chẳng lẽ là có ai biết được những chuyện này, cho nên đuổi theo trước chúng tôi, giết chết lão già kia và Quỷ Sát ư.
“Khu khụ..”
Một tiếng ho rất nhỏ bỗng truyền đến. Chúng tôi giật mình nhìn lại, là Quỷ Sát! Vậy mà cô ta không chết! Cô ta vẫn còn sống! Vừa rồi cô ta đã cố ý giả chết!
“Lãnh Mạch đại nhân…” Quỷ Sát ngẩng đầu và mở miệng một cách khó khăn, có tin tức muốn nói cho chúng tôi.
“Ai giết cô.” Lãnh Mạch đi thẳng vào chủ đề.
“Đi tìm… Quỷ láu cá…” Quỷ Sát nói từng chữ thật chậm, mỗi lần nói một chữ đều nôn ra một ngụm máu lớn, mặc dù cơ thể của Quỷ Sát là u linh, nhưng thật ra cô ta cũng là một loại quỷ quái, mà quỷ thì sẽ chảy máu, càng đừng nói đến việc quỷ tu thành tà quái.
“Quỷ láu cá ư? Quỷ láu cá là quỷ gì?” Tôi hỏi.
Nhưng Quỷ Sát không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ bình tĩnh nhìn Lãnh Mạch, dưới lớp áo đỏ là nửa đoạn cổ tay gây gò trong suốt chấm vào máu mình, cô ta không còn sức nói chuyện, chỉ đành dùng bút viết chữ, thế nhưng mới viết được một nửa, Quỷ Sát đã dừng lại không còn động tĩnh nữa, xung quanh cơ thể dần bốc lên một lớp khói xanh.
T, ố, n, còn một nét bút cuối cùng chưa viết xong…
Tôi bỗng nhiên biết đây là chữ gì rồi!
“Nhìn kìa!” Si Mị bỗng chỉ về phía xa.
Ban đầu Tống Thiên Ngân cũng định nhìn với qua xem đó là chữ gì, bị Si Mi gọi thì chuyển ánh mắt đi, sau đó nhìn qua Sỉ Mị: “Cái gì thế?” Tôi cũng nhìn sang nhưng mà chỗ Sỉ Mị chỉ vào không có gì cả.
Có lẽ anh ta đang dời lực chú ý của Tống Thiên Ngân đi.
“Tôi đưa thắng nhóc này đi xung quanh thăm dò, lát nữa tập trung ngoài công viên” Si Mị nói, không đợi Tống Thiên Ngân đồng ý đã năm chặt cổ áo Tống Thiên Ngân lôi đi.
Tống Thiên Ngân rời đi rồi, tôi nhìn về phía Lãnh Mạch, anh cũng đang nhìn tôi, ánh mắt đảo một vòng, tôi xem như cũng hiểu ý anh, cảm thấy hơi khó tin: “Sao lại là chữ “Tống’ cơ chứ?”
Con chữ mà Quỷ Sát chưa viết xong kia rõ ràng chính là chữ”Tống”.
Mà có thể khiến cho Quỷ Sát chỉ ra thẳng mặt thì tất nhiên không thể nào là người bình thường, mà sẽ là… Đại âm dương sư của nhà họ Tống.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Sỉ Mị lại đưa Tống Thiên Ngân đi.
Tôi ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không thể nào lấy lại tỉnh thân qua sự việc đáng kinh ngạc này được.
“Trông vết thương này của Quỷ Sát đi, lấy công lực của nhà họ Tống không thể nào mạnh như vậy được” Lãnh Mạch vẫn đang tỉnh táo, nhìn vào cơ thể đang dần biến mất của Quỷ Sát: “Quỷ sát viết chữ “Tống, có thể là nhà họ Tống liên hợp với những thế lực đặc biệt khác, tiến hành vây quét đám yêu ma quỷ quái, nhưng nhà họ Tống đã bị thương thành như vậy rồi, người mạnh nhất nhà họ Tống tạm thời chỉ có Tống Lăng Phong, còn có…”
Về sau Lãnh Mạch không hề nói tiếp nữa, mà chuyển sang nhìn tôi.
Người mạnh nhất nhà họ Tống hiện nay ngoại trừ Tống Lăng Phong thì còn có một người, người kia tên là Tống Tử Thanh.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào là Tống Tử Thanh!” Tôi lớn tiếng phủ nhận: “Tống Tử Thanh chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này, em tin tưởng anh ấy!”
“Anh ta sẽ không làm loại chuyện này thật à?”
Lãnh Mạch nheo mắt lại, giọng điệu vô cùng khó chịu: “Không phải trước đây em cũng rất tin tưởng anh sao? Không phải anh cũng từng làm em tổn thương à? Chẳng lẽ Tống Tử Thanh chắc chắn sẽ không làm hại em? Chắc chăn sẽ không làm ra những chuyện phản bội em ư? Giao tình giữa em và anh ta có thể sâu tới bao nhiêu đây? Nếu là vì em mà xông pha khói lửa, anh cũng băng lòng, vậy anh được xem là gì?”
Tôi nháy mắt đã ngẩn ra.
Bây giờ Lãnh Mạch cũng biết anh đã từng phụ lòng tin tưởng của tôi rồi ư?
“Nhóc con này, anh chỉ lấy ví dụ mà thôi, em không được tức giận.” Lãnh Mạch lại bày ra vẻ mặt nịnh nọt, tôi tránh anh đi, anh lại sấn tới, tôi lại né anh, cuối cùng anh mất kiên nhân, trực tiếp chụp gáy tôi muốn hôn lên.
“Có ai nói không được lại muốn hôn bậy người ta như anh không!” Tôi đẩy đầu anh ra.
“Em phải nói em có tức giận với câu vừa rồi không anh mới không hôn em nữa” Anh không thuận theo ý tôi mà cứ làm loạn, cố ý giữ mặt tôi, dùng trán chạm vào trán tôi: “Vừa rồi anh hơi vô †âm, về sau anh sẽ không phụ lòng tin của em nữa”
“Anh cho là em sẽ tin tưởng anh nữa à?” Tôi hừ lạnh, Anh lập tức xụ mặt: “Về sau anh sẽ dùng hành động thực tế để chiếm được lòng tin của em thêm lần nữa”
“Ha ha!” Tôi xem như đã hiểu rõ, đẩy ngực anh ra: “Được rồi được rồi, làm chuyện chính đi”
Anh muốn hôn tôi thật, sự do dự”Phải chăng muốn bỏ rơi anh” trong mắt được viết rất rõ ràng, quá rõ ràng, tôi thật muốn trợn trăng mắt xô anh ngã chết: “Lãnh Mạch, nếu anh dám tình chàng ý thiếp nữa, em sẽ không để anh yên đâu!”
Anh tỏ vẻ thật đáng tiếc, không cam lòng mà thả tôi ra: “Tóm lại là phải đi tầng mười chín của địa ngục, nhưng cũng phải cảnh giác với Tống Tử Thanh, chẳng qua lần này anh đã đi đến địa phủ chung với em, cho dù nhà họ Tống dám chơi bẩn sau lưng, bọn họ cũng không làm hại em được.”
Lúc anh nói mấy lời này đã dùng giọng điệu tất nhiên sẽ bảo vệ tôi cho thật tốt.
Trái tìm bé nhỏ của tôi hơi gợn sóng, tôi nhanh chóng để nó bình ổn lại, lái sang chuyện khác: “Chúng ta rời khỏi đây đi”