Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 558 Chiến tranh bắt đầu

Một ngày sau.

Bên ngoài Băng Thành, Lãnh Mạch, tôi, Tống Thiên Ngân, Dương Tàn Nguyệt, Dục Nghiêu Thành và đại đội đều đã sẵn sàng lên đường.

Tôi đứng bên cạnh Lãnh Mạch, mặc bộ giáp mềm màu đỏ hôm qua vừa làm xong, bộ giáp này không nặng, nhưng Lãnh Mạch nói răng tác dụng phòng thủ rất tốt.

Đứng bên cạnh tôi là Tống Thiên Ngân, cậu ấy cũng mặc một bộ giáp màu đỏ giống như của tôi, nhưng dày hơn của tôi, sau khi người thanh niên mặc áo giáp vào, cậu ấy trông giống như một chiến binh sắp ra trận.

Phía sau tôi là anh em Đường Khinh và Đường Dịch, với tư cách là phó chỉ huy, Lãnh Mạch nói vài câu với Tống Tử Thanh và Diệp Hàn, sau đó hạ lệnh rời đi.

Theo như lần triển khai trước đó, Tống Tử Thanh sẽ ở lại Băng Thành cùng Diệp Hàn để ngăn cản quân đội của Minh Quân Lạc Nhu tấn công.

Trước khi đi, Tống Tử Thanh mấy lần dặn dò tôi phải cẩn thận, tôi ôm anh ấy một cái thật chặt, để anh ấy không phải lo lắng.

Tống Thiên Ngân nâng ngực nói: “Anh Tử Thanh, đừng lo lăng, em sẽ bảo vệ chị ấy!”

“Thôi đi, cô đừng có ngáng chân sau của nó là tôi đã tạ trời tạ đất rôi” Tống Tử Thanh tức giận nói.

Tôi che miệng khẽ cười.

“Anh Tử Thanh, coi thường em!” Tống Thiên Ngân hậm hực.

Dương Tàn Nguyệt và Dục Nghiêu Thành đã lãnh đạo quân đội ở phía trước, chờ đợi lệnh Lãnh Mạch.

Như Lãnh Mạch đã nói, Dương Tàn Nguyệt đã thay trang phục khác, mặc áo giáp đen, mặc áo choàng đen, trông rất buồn bực, không còn ưa nhìn như trước, những người khác cũng mặt mày rũ rượi như cục than, rất buồn cười, tôi không thể nhịn được cười khúc khích.

Dương Tàn Nguyệt nghe xong, sắc mặt càng thêm buồn bực.

Người lính mang theo thú cưỡi của Lãnh Mạch.

Thú cưỡi của anh là một con sói dũng mãnh và to lớn, với tứ chỉ cứng cáp, bộ lông dài màu đỏ tươi, rậm rạp, cái đuôi đầy uy lực phía sau, cái đầu đáng Sợ ngửa ra sau cùng tiếng sói gâm, giống như muốn làm chấn động xuyên qua cả trời đất, và chỉ cần đứng đó cũng trở thành một loại khí thế uy hùng rồi.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thú cưỡi của anh, con sói khổng lồ nhìn chăm chằm vào tôi, có chút kinh hãi, từ khí chất hoang dã tự nhiên của con thú đó toát ra, tôi không khỏi lùi lại hai bước.

Con sói khịt mũi với tôi.

Lãnh Mạch nghiêng đầu nhìn tôi, cười như không cười: “Xích Viêm có vẻ không thích em. Hơi thở lạnh như băng trên người em còn nghiêm trọng hơn cả anh, nhóc con”

Tôi giận dữ nhìn anh, rồi nhìn chằm chăm vào con sói.

“Chị, con sói này rất giống với con hổ trắng trong truyền thuyết, nếu có thể triệu hồi con bạch hổ thì tốt rồi, bây giờ có thể cưỡi con bạch hổ đó”

Tống Thiên Ngân không sợ hãi con sói này chút nào, ngược lại có vẻ sùng bái nhìn nó.

Tôi tròn mắt.

“Đi lên, cùng cưỡi với anh” Lãnh Mạch nói.

Tôi vội xua tay: “Không cân đâu, không cân đâu, em sẽ tự mình cưỡi những con khác!”

Đùa gì chứ, đừng nói là con sói này không muốn nhìn thấy tôi, phía sau chúng tôi là hàng triệu đại quân, Lãnh Mạch là vua của tổng quân, một cô gái như mình cùng cưỡi với anh, còn ra thể thống gì? Cho dù anh không bận tâm, nhưng những binh lính khác nhất định sẽ có ý kiến, uy quyền của anh còn đâu nữa?

Lãnh Mạch liếc mắt một cái, nhưng không miền cưỡng tôi, chỉ kêu binh lính mang cho tôi một con bạch mã, anh tự mình xoay người bước lên người thú cưỡi, các tướng sĩ phía sau cũng đi theo lên ngựa.

Tôi đến ngực ở nhân gian còn chưa từng cưỡi, huống chỉ là Minh Giới, tôi đang lo lăng nên làm sao để cưỡi ngựa, Đường Khinh có lẽ là nhìn thấy khó khăn của tôi, bước tới: “Đại soái, tôi sẽ giúp cô.”

Tôi vội vàng cảm ơn, anh ta ở bên dưới đỡ tôi lên, đỡ tôi lên ngựa, ngồi xuống, bảo tôi chân phải đặt trên yên, giữ dây cương, bảo tôi nhẹ nhàng không được dùng lực để không bị giật dây cương, những con ngực này đã được huấn luyện, bảo tôi đừng sợ.

Cưỡi ngựa thực sự là kĩ năng sống, tôi căng thẳng chết mất.

Đường Dịch bên cạnh buồn cười nói: “Đại soái, chúng tôi ngưỡng mộ cô vì thực lực trong sân thi đấu. Cô cưỡi ngựa sao lại gan lại trở thành nhỏ như vậy rồi? Cô là một đại soái, phải dùng khí phách đại soái của mình đi chứ”

Tôi nhếch mép với anh ta: “Tôi vốn dĩ là không có phí phách. Tôi chưa bao giờ cưỡi ngựa, cũng không cưỡi được. Hơn nữa, cho dù là đại soái, lế nào còn không cho người ta sợ hãi sao?”

Đường Khinh và Đường Dịch bị tôi chọc cười, liền cười lớn.

Lúc này, mối quan hệ của chúng tôi không còn là căng thẳng như trên sân tập nữa, sau khi thi đấu, mối quan hệ của chúng tôi trở nên rất tốt.

Lãnh Mạch nghiêng đầu nhìn tôi từ phía trước, bất lực lắc đầu.

Tống Thiên Ngân đã học qua cách cưỡi ngựa, vì vậy cậu ta có thể dễ dàng lên một con ngựa khác.

Thấy chúng tôi đều đã chuẩn bị xong, Lãnh Mạch truyền lệnh cho quân: “Xuất phát.”

Quân đội hành quân về phía núi Xà Hình.

Núi Xà Hình.

Dãy núi ngoàn ngoèo hình ảnh giống một con răn, như một khe núi hẹp dài, tứ phía là núi bao bọc, chỉ có một hành lang hẹp, đây là con đường duy nhất để tới Lôi Thành.

“Vương, con đường này là chỗ phục kích tuyệt vời, đã tiến gần địa phận Lôi Thành, Minh Vương Lạc Nhu không thể không lợi dụng địa hình” Binh lính ở phía trước quay trở lại, nói với Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch đứng đầu trăm vạn quân.

Áo choàng màu đen tuyền của vua đang bay trong gió, chiếc áo dài màu tím sâm làm nên hoàn hảo phô ra dáng người cương nghị to lớn của anh, thể hiện một vị vua mạnh mẽ đầy khí phách của vương giả.

Sau một lúc trâm ngâm, Lãnh Mạch gọi Dương Tàn Nguyệt: “Tàn Nguyệt, cậu dẫn theo vài đội cung thủ, dị năng sư, cưỡi đại bàng lên núi. Dục Nghiêu Thành, lệnh cho đại quân, quân cầm lá chắn ở ngoài, cung thủ ẩn nấp bên trong, ky binh tiến lên, các dị năng sư tập hợp ở giữa”

“Vâng, vương!”

Đoàn quân di chuyển ngay lập tức.

Lãnh Mạch nhìn tôi: “Ngóc con, em có nguyện vì bổn vương mà xung phong chứ?”

Cưỡi bạch mã quay đầu lại nhìn anh, ánh mät hiện lên hình ảnh của tôi trong ánh mắt của Chí Tôn Vương anh tuấn, với mái tóc dài tung bay, soái bào màu đỏ tươi tung bay trong gió.

Tôi hiểu ý anh, vuốt tóc mái trán, cười với anh: “Không vấn đề gì!”

Tôi dáng người duyên dáng, lại có gương mặt nhìn có cảm giác vô hại, tiến vào núi Xà Hình nhất định sẽ làm đối phương buông lỏng phòng ngự, hơn nữa, năng lực của tôi và Hồng Hồng vốn dĩ rất am hiểu cách chinh triến trong một nơi chật hẹp như vậy, Lãnh Mạch ở phía sau, vấn đề an toàn nhất định có thể bảo đảm, hình thức yêu đương của tôi và Lãnh Mạch cũng khôn phải là kiểu làm bộ làm tịch, lắng tôi sẽ bị tổn thương hay không, bởi vì chúng tôi tin tưởng lần nhau, nên anh mới có thể yên tâm để tôi đi.

Bằng cách này, tôi cũng có thể thu phục những đại soái khinh thường tôi.

Lãnh Mạch cười cười, chỉ vào bên trong ngọn núi ngoän ngoèo: “Đường núi này hẹp, đại quân chỉ có thể phân tán tiến vào, Dương Tàn Nguyệt sẽ yểm hộ cho em ở trên đỉnh núi. Em chỉ cần chú ý tới hai bên và chân núi. Có khả năng có phục kích và cạm bây. Nhưng có điều,em đang dân đầu trận chiến cho anh, nhưng phải vì tôi mà thăm dò cạn bây, em có tự tin không?”

Tôi quay đầu nhìn anh, lông mày cau nhẹ: “Không vấn đề, giao cho em Sau khi nhận được mệnh lệnh, tôi nói với Đường Khinh và Đường Dịch: “Hãy để dị năng sư cởi áo choàng ra, mặc áo giáp nhẹ, đeo kiếm và cải trang thành một chiến binh. Mười người bảo vệ một dị năng sư lập thành một đội, hình thành một trận hình dây xích. Các đội cách nhau một khoảng cách nhất định và tách riêng ra để tiến vào.”

Đường Khinh và Đường Dịch nhìn nhau, có lẽ bọn họ không hiểu ý đồ của tôi, nhưng bọn họ nhanh chóng hạ lệnh xuống.

Advertisement
';
Advertisement