Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 586 Nhảy sông

Xin lỗi cả nhà, mình lẫn thẩn quá, bị mắng xối xả!

Cùng với con Bạch Hổ, chúng tôi rất nhanh đã xuống khỏi núi tuyết, sau đó chúng tôi đi xa hơn một chút đến một con sông, sông rất rộng, nhưng không có sóng, mặt sông rất phẳng lặng, nhìn ra xa, không nhìn thấy bờ.

“Sông này có thể dân ra Biển Đỏ?” Tôi nhảy khỏi Bạch Hổ nghiêng người nhìn về phía xa xa, con sông chảy quanh núi tuyết, chảy tới một bền khác của núi, không nhìn thấy nữa.

Ở trên bờ lẻ loi tản mạn mấy chiếc bè tre, bè mảng, trông có vẻ như một số người đã vượt qua núi tuyết muốn đến nơi nào đó đi băng thuyền, và vì một lý do.

nào đó mà không thể lên đường.

“Có một con mãng xà nước ở dưới đáy sông. Nó rất thích tấn công người và thú băng qua sông, nó sẽ không quan tâm cô là ai” Bạch Hổ lười biếng nằm trên mặt đất, với cái đầu khổng lồ dựa trên mặt đất. Tôi đứng bên cạnh anh ta, đầu anh ta cách thắt lưng chưa đến nửa tấc, chỉ cân một cái miệng hờ hững cũng có thể căn chết tôi.

Nhưng không hiểu sao, tôi lại không hề lo lăng, cũng không phòng bị, vân nghĩ cách vượt sông: “Những người này có lẽ đã bị con mãng xà giết chết.

Xem ra muốn qua sông cần phải đi cửa ải của con mãng xà này, có chút rắc rối”

Bạch Hổ nhướng mắt liếc tôi một cái: “Sao, cô không phải luôn không sợ hãi cái gì dũng cảm tiến lên gương mặt hồn nhiên đơn thuần không sợ chết mà xông lên sao, cô còn tưởng rắng trên thế giới này không có thứ nào khiến cô sợ, bây giờ lại biết sợ rồi?”

Tôi không tức giận: “Nếu gặp phải con mãng xà nước trên sông, tôi lại không am hiểu chuyện chiến đấu trên mặt nước, nếu bè tre gì đó đánh gấy, trôi đi mất, lẽ nào tôi phải bơi đến Biển Đỏ sao?”

“Tôi thấy không sao cả, những người dũng cảm không sợ hãi.”

Con hổ hôi hám giọng điệu giêu cợt và khinh bị, tôi không muốn quan tâm tới nó nữa, tôi bước đến bờ sông và chạm vào nước, nước rất trong và lạnh, khiến tôi muốn xuống nước ngâm mình cho một hồi, hơn hai ngày nay không tắm, trên người cũng rất nhớp nháp, suy nghĩ một hồi liền từ bỏ việc tắm, quay đầu lại phát hiện một cái bè tre tương đối vững chắc, để Hồng Hồng ra giúp, kéo chiếc bè tre và ném xuống nước sông, nửa bàn chân tôi giãm lên và thử, chiếc bè tre này cảm thấy khá ổn.

Để đề phòng, tôi tìm một chiếc bè khác và buộc chiếc bè tre lại với sợi dây chắc chắn mang theo trong ba lô, với cách này, nếu một chiếc bè tre gặp sự cố, tôi có thể sử dụng chiếc bè khác.

Sau đó tôi tìm thấy hai mái chèo băng gô do người khác làm ở ven sông, tôi không biết những người đó tìm gõ ở đâu trên vùng núi tuyết phủ mênh mông, nhưng đó có thể coi là một tiện ích rất lớn đối với tôi Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi đi đây, về phân mãng xà nước, cũng chỉ có thể gặp rồi nó tấn công mình phản đòn thôi Con Bạch Hổ vân năm dưới đất, sau khi trèo lên bè tre, tôi nói với nó: “Tôi đi đây. Dù sao cũng cảm ơn anh đã đưa tôi xuống núi tuyết. Tạm biệt, thân thú đại nhân tôn kính”

“Chúc cô sớm chết đi sống lại” Bạch Hổ duôi eo đứng lên, lúc rời đi cũng không khách sáo chút nào, chế nhạo tôi một câu mới được, còn bổ sung thêm một câu: “Còn muốn đi Biến Đỏ cái gì? Con Tiểu Bạch Mã của cô so với cô còn hữu dụng hơn, ít nhất thịt cũng ngon, cô? Có đặt đến miệng lão tử cũng không thèm, cũng không biết mấy con báo tuyết kia có phải là mũi có vấn đề rồi không, còn vây quanh cô”

Tôi vô cùng oán hận anh ta vì đã ăn thịt tiểu Tiểu Bạch Mã của tôi, chẳng qua là vì anh ta có nói thế nào cũng đã giúp đỡ tôi, cho nên ta không tính toán nữa, anh ta thì tốt rồi, lại còn nhắc đến Tiểu Bạch Mã!

Tuy nhiên, sau khi Bạch Hổ quay người lại, đuôi của nó đã quét tới trước mặt tôi, tôi đưa tay ra và năm lấy đuôi của nó, Hồng Hồng cũng nhìn không vừa mắt anh ta, cô ấy chạy theo tôi và kéo đuôi của Bạch Hổ với một lực lớn nhất.

Tôi đơn giản vì tức giận mà kéo đuôi con Bạch Hổ, và sức mạnh của Hồng Hồng…

Bạch Hổ vốn dĩ không thèm quan tâm đến chút sức lực ít ỏi của tôi, làm sao có thể phòng bị được Hồng Hồng sẽ có sức mạnh lớn như vậy, liên bị Hồng Hồng kéo đuôi ném xuống sông..

Bùm!

Với một tiếng động đặc biệt lớn, một con sóng siêu lớn đã bắn tung tóe trên sông.

“A, tôi … gây hoạ lớn rồi?” Hồng Hồng chợt nhận ra mình đã làm gì.

Cô ấy thực sự đã ném Bạch Hổ, một trong bốn đại thần thú, xuống nước…

Tôi che mặt, chọc giận Bạch Hổ tính tình nóng nảy, lần này chết chắc rồi.

“Con nhóc chết tiệt kia!” Bạch Hổ nhảy lên khỏi mặt nước, tiếng gâm của anh ta gần như làm tôi chói tai.

Tôi không dám nhìn anh thêm, vội dùng mái chèo gỗ đẩy bè tre, thả bè tre ra giữa sông rồi mạnh mẽ chèo chiếc bè tre mong thoát thân trước khi Bạch Hổ kịp phản ứng lại.

Nhưng…

“Con nhóc chết tiệt, cô muốn đưa lão tử đi đâu!”

Sau một đoạn đường dài, giọng nói của Bạch Hổ vân vang lên sau lưng.

Lưng tôi cứng đờ, tôi vặn vẹo đầu.

“Cô muốn chết có phải không?”

Bạch Hổ thực sự đã ngôi trên chiếc bè tre buộc vào đăng sau của tôi!!!

Bạch Hổ ướt đẫm lông xõa xuống, nhìn đặc biệt nhếch nhác, không có một chút uy thế nào.

“Tại sao anh lại ở trên bè tre của tôi?” Tôi đã có chút nghĩ đến cảnh bị căn chết rồi, tôi không phải là sẽ bị căn chết chứ? Cho dù tôi có mạnh đến đâu, cũng không thể đánh bại một trong bốn đại thần thú!

“Lão tử còn muốn hỏi cô! Cô ném lão tử xuống nước không nói, còn bắt cóc lão tử, cô muốn thế nào?

Tạo phản có phải không?” Bạch Hổ trừng lớn ánh mắt nhìn tôi.

Tôi thực sự không biết tại sao anh ta lại ngồi trên bè tre của tôi, chẳng lế vừa nấy anh ta nhảy lên chiếc bè tre phía sau tôi sao?

Chiếc bè tre đã trôi ra ngoài thì không thể quay lại chô cũ, đây là hạ nguồn, ngược dòng là điều không thể.

Bạch Hổ trừng lớn hai mắt nhìn tôi, Hồng Hồng cả kinh, không dám nói gì, tôi bị Bạch Hổ nhìn đến toàn thân đầy mồ hôi lông tóc dựng lên, tôi yếu ớt hỏi : “Hay là…bây giờ tôi dạt bè tre vào bờ để đưa anh đến bên bờ nhé? Dù sao với khả năng của anh, trong tích tắc anh cũng nên trở lại núi tuyết, đúng không?”

“Lão tử là thần sao?! Lão tử biết bay sao?! Hay là nói lão tử trong chớp mắt dịch chuyển trong không gian?! Quanh đây làm gì có bờ? Cô chỉ cho tôi xem xem!” Bạch Hổ gầm lên suýt nữa lật úp chiếc bè tre..

Tôi bịt tai và nhìn xung quanh, quả nhiên, ngoài điểm núi tuyết trước đó, nơi chúng tôi đang ở bây giờ là một con sông, xung quanh toàn là núi cao và vách đá, không có nơi nào để dừng chân cả.

Tôi có thể làm gì bây giờ? Bạch Hổ tổ tông không có cách nào đưa anh ta lên bờ, trên đường đi có khi bị anh ta măng chết mất, đợi đến khi đến Biển Đỏ có khi lô tai tôi thủng mất.

“Anh không thể leo lên từ vách đá sao?” Tôi chỉ vào một vách đá: “Tôi chèo bè tre đến một nơi gần với vách đá, rôi anh nhảy lên đó?”

“Nhảy cái mẹ cô! Lão tử có phải là hổ nhảy sao?!

Đừng nói nhảm nữa, hiện tại lệnh cho cô lập tức đưa lão tử đến bờ, nếu không lão tử sẽ ăn thịt cô!”

“Thân thú đại nhân, tôi đối với nơi này cũng không quen thuộc.”

“Im đi! Lão tử muốn một mình yên tĩnh!”

Advertisement
';
Advertisement