Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 597 Tộc người lùn

“Chờ đã anh Hải Ngạo!” Hi Hi đột nhiên đứng dậy nói với người cầm rìu đối diện: “Vừa rồi cô ấy đã cứu mạng em, là ân nhân cứu mạng của em, đồng thời cô ấy cũng dân theo thân thú Bạch Hổ, một vị khách quý!”

Cô gái này có biết những người lùn đó sao?

“Cứu em?” Người đứng đầu tên là Hải Ngạo sửng sốt, đặt chiếc rìu khổng lồ xuống: “Hi Hi, em lại bí mật ra khơi sao? Anh đã nói rồi, chúng ta là một tộc người bị nguyên rủa, không thể ra khỏi biển! Ngay cả khi ra ngoài được, em sẽ bị những sinh vật canh giữ xung quanh chúng ta cản chết, sao em lại không nghe lời thế?”

Tộc người bị nguyền rủa?

“Anh Hải Ngạo, đừng nói với ông nội tộc trưởng về chuyện này, nếu không em sẽ lại bị ông ấy giam lỏng” Hi Hi vẻ mặt buồn bã nói.

“Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau, giải quyết chuyện của người ngoài trước đã. Em nói người ngoài này đã mang thần thú Bạch Hổ tới đây, Bạch Hổ đâu?” Hải Ngạo nhìn tôi không thiện cảm.

“Ai đang gọi lão tử vậy?” Giọng Bạch Hổ chậm rãi vang lên sau lưng tôi, con hổ to lớn thản nhiên đi tới chỗ tôi, những người lùn đối diện lùi lại.

“Thực sự là Bạch HổI”

“Hóa ra là thân thú Bạch Hổi! Đây là lân đầu tiên ta nhìn thấy!”

Nhìn thấy Bạch Hổ, những người lùn rất thích thú bàn tán xôn xao, người tên Hải Ngạo nhìn thấy Bạch Hổ hoàn toàn thay đổi ánh mắt, trở nên vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ, ném chiếc rìu khổng lồ rồi quỳ xuống: “Bạch Hổ đại nhân!”

Những người lùn còn lại theo sau anh ta buông vũ khí xuống, quỳ xuống và đồng thanh hét lên: “Bạch Hổ đại nhân!”

Tôi quay đầu nhìn, con Bạch Hổ đang đứng bên cạnh tôi, với một cái đầu hổ to lớn ngẩng thật cao, khi uy nghiêm, quả thực có vài phần giống bộ dạng một thần thú kiêu ngạo.

“Bạch Hổ đại nhân, xin hãy tha thứ cho hành vi thiếu hiểu biết của chúng tôi. Vì đó là người do ngài dân tới đến nên sẽ không có vấn đề gì. Bạch Hồ đại nhân và vị khách quý cùng chúng tôi trở vê làng, và nhận sự tiếp đãi của chúng tôi.”

“Không đi” Bạch Hổ một chút mặt mũi cũng không cho người ta, liền từ chối Tôi không muốn từ chối, có lẽ những người này biết tâm hồn của Dạ Minh ở đâu, tôi còn cần hỏi tộc trưởng của bọn họ!

“Tôi đi tôi đi” Tôi lập tức nói.

“Cô đi cái rằm!” Bạch Hổ hét vào mặt tôi: “Cô có biết tại sao hòn đảo này lại bị phong ấn không?”

“Tôi không biết” Tôi trả lời anh ấy rất thành thật.

Bạch Hổ nín nghẹn, nhìn tôi chăm chăm: “Sở dĩ hòn đảo này bị phong ấn bởi sáu đại trưởng lão của Minh Giới và cách biệt với thế giới bên ngoài là vì tộc người lùn này!”

“A?! Không phải chứ?! Vì những người lùn này?” Tôi không tin, tôi nhìn những người lùn ở phía đối diện, họ vẫn quỳ xuống, ánh mắt thể hiện niềm tin và sự tôn trọng dành cho con Bạch Hổ, chỉ có vậy thôi, tôi cảm thấy người tộc này khá có lễ nghĩa, có nhìn thế nào cũng không giống quái vật tội ác tài trời khủng bố dữ tợn cho nên mới mới bị phong ấn gì cải “Cô hiểu cái rắm! Họ tất nhiên có nơi nguy hiểm của họ, xác nhận là thứ cô cần ở trên đảo này? Sau khi xác nhận bảo bọn họ lấy cho cô, không được vào, cầm đồ đi là được.” Bạch Hổ nói.

Tôi cũng muốn lấy đồ và rời đi, nhưng mấu chốt là đối phương…

“Đồng cô nương, cô cần gì? Nếu chúng tôi có, nếu cũng có thể giống như Bạch Hổ đại nhân đây, sẽ đưa đồ cho cô” Hi Hi nghe thấy chúng tôi nói chuyện, Bạch Hổ nói về cả tộc cô ấy như như vậy, cô ấy không hề tỏ ra tức giận, giống như đã sớm quen với nó rồi.

“Nếu mọi người có thể trực tiếp đưa cho tôi là tốt nhất rồi” Tôi không muốn trì hoãn thời gian ở lại lâu hơn nữa, nói thẳng: “Minh Vương Lạc Nhu đã từng phong ấn tâm hồn của bạn tôi trên hòn đảo này. Tôi cần lấy tâm hồn, nếu như mọi người đã là là cư dân sinh sống trên hòn đảo này, có lẽ sẽ biết chứ?”

Ngay sau khi câu nói ‘Minh Vương Lạc Như’ được thốt ra, tôi thấy tất cả những người lùn bao gồm cả Hi Hi đều thay đổi biểu cảm và trở nên tức giận.

“Minh Vương Lạc Nhu là kẻ thù truyền kiếp của chúng tôi! Nếu cô ta muốn phong ấn thứ gì đó ở đây, chúng ta sẽ phá hủy nó đầu tiên! Căn bản không để lại đâu!”, Hải Ngạo kích động nói.

“Phá hủy thứ đó?! Mọi người không phải thực sự phá hủy nó rồi chứ?!” Tôi lo lắng, nếu những người lùn phá hủy tâm hồn của Dạ Minh rồi thì làm sao đây?

“Không thể nào, Minh Vương Lạc Nhu chưa từng tới tìm chúng tôi.” Hi Hi nói: “Đồng cô nương, cô không nhầm chứ? Minh Vương La đối với đảo này của chúng tôi tránh còn không kịp, cũng không thể đem đồ quan trọng đặt chỗ chúng tôi ở đây được”

“Không thể nào, thông tin tôi lấy được nhất định không sai, nhất định là ở trên hòn đảo này! Có lẽ Minh Vương gia đã giấu tâm hồn trên đảo sau lưng mọi người, bất kể như thế nào, tôi cũng phải vào xem xeml”“

“Đây là cái cớ của cô.” Hải Ngạo đột nhiên nói: “Cho dù là tìm tâm hồn gì trên đảo cũng được, Minh Vương Lạc Nhu cũng được, đều là cái cớ giấu đầu hở đuôi của tôi, mục đích vẫn là giống với những người trước đây tìm cách lên đảo!”

“Mục đích? Mục đích gì? Mục đích của tôi là tâm hồn” Tôi bối rối.

Hải Ngạo hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta trăm năm nay đều nghe nói lấy cớ giả bộ vô tội như vậy, loài người dơ bẩn, đều không phải là vì đúc sư của chúng ta sao!”

Đúc sư?

“Tôi thậm chí không biết đúc sư là gì” Tôi chết lặng.

Bạch Hổ nói: “Người lùn là những thợ đúc nổi tiếng, họ có thể rèn ra những vũ khí độc nhất vô nhị trên thế giới, và họ cũng có thể sửa chữa những vũ khí hỏng. Dù chúng có bị vỡ thành bột thì họ cũng có thể sửa chữa được, lừng danh trên đời, trăm năm trước không biết là ai tiết lộ tin tức này, người khắp nơi Minh Giới đêu muốn tìm người lùn để rèn vũ khí”.

Rèn vũ khí?I Nếu nói như vậy… kiếm trảm thil Tôi đột nhiên cao hứng, bước nhanh hai bước †úm lấy Hi Hi: “Mọi người có thể hàn lại thanh kiếm bị gấy không?!”

“Chỉ cần còn nguyên liệu của vũ khí ban đầu, chúng ta có thể sửa chữa được” Hi Hi trả lời tôi: “Nhưng cô không phải là muốn tìm tâm hồn sao?

Tại sao lại hỏi về chuyện đúc sư rồi? Hay là cô thực sự là vì đúc sư mà đến?”

Không cách nào giải thích được với họ, bây giờ giải thích chắc chản bọn họ cho rằng tôi là đang che giấu, tôi muốn vào làng, tôi muốn tìm tâm hồn của Dạ Minh, tôi muốn tìm đúc sư, tôi muốn sửa lại kiếm trả thi!

“Bạch Hổi” Tôi lại đến gân Bạch Hổ, túm lấy lông trên chân của anh ta, và ngước nhìn anh ta: “Cùng tôi vào làng đi”

“Vào cái rắm! Tôi không thể nói không tiến vào!

Thần thú không thể tham gia bất cứ chuyện gì trên đời này, cô đừng quá đà cầu xin tôi cứu những người lùn này!”

“Tôi không phải yêu cầu xin anh cứu những người lùn này, chỉ là tôi muốn vào thôn này, nhất định phải có anh đi cùng bọn họ mới tin tôi” Tôi vấn kiên định nhìn anh ta: “Tôi không muốn mâu thuần với những người lùn này, và tôi cũng không quan tâm bọn họ có phải là bộ tộc bị nguyên rủa hay không. Tôi nhất định có lý do mới vào ngôi làng này. Dù sao thì cũng đã đến đây rồi, anh cùng tôi đi một chuyến đi.”

Advertisement
';
Advertisement