Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 607: Đừng để chúng tôi thất vọng

Không biết tại sao Bạch Hổ đột nhiên lại hỏi về vấn đề tình cảm giữa tôi và Lãnh Mạch, tôi ngây người.

“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi, suy cho cùng thì Lãnh Mạch cũng là người đàn ông mà Lạc Nhu yêu, không biết anh ta tốt ở đâu nữa” Bạch Hổ nói thêm.

Mặc dù trước đây Bạch Hổ không nói gì, nhưng trên thực tế thì trong lòng vẫn để ý, chuyện người con gái mình yêu lại đi yêu người đàn ông khác.

Tôi nghĩ nghĩ, rồi nói: “Nói thế nào nhỉ, tôi cũng không biết là tốt ở đâu, cũng không biết sau này anh ấy có thay lòng hay không, càng không biết được tôi và anh ấy sẽ đi được bao xa, mặc kệ anh ấy, chuyện của tương lai thì cứ để tương lai tới rồi tính, bây giờ lo lắng u sầu như vậy làm gì, đừng để nó biến thành phiên muộn. Chỉ cần bây giờ cả hai thích nhau là được rồi”

Bạch Hổ sâu sắc nhìn tôi hai cái, sau đó lắc đầu: “Nên nói là tính cách cô rộng rãi, hay là nói não cô thiếu mất cọng dây nào đây”

Tôi cười cười, cuộn chăn bông lại, cuộn nhỏ lại rồi bỏ vào ba lô, đeo lên lưng: “Vậy cậu thì sao?

Bây giờ vẫn thích Lạc Nhu sao? Lẽ nào đối với tôi không có chút thù địch nào sao?”

Bạch Hổ trầm mặc một lúc, mới nói: “Mấy trăm năm không tạm biệt rồi, tạm biệt hay là vẫn thích đây, suy cho cùng thì mấy trăm năm nay, người đẹp hơn cô ấy có thể thể làm tôi rung động thì cũng chẳng có ai cả”

Hả, đây cũng là một con hổ si tình sao, mấy trăm năm, vậy mà lại không một ai có thể làm cậu ấy rung động, xem ra địa vị của Lạc Nhu trong lòng cậu ấy thật sự là cao tới mức không ai có thể thay thế được.

“Rồi cũng sẽ có một ngày tôi đối chiến với Lạc Nhu, sẽ có một ngày tôi đánh bại cô ấy, Bạch Hổ, chúng ta là bạn bè, nhưng Lạc Nhu là kẻ địch của tôi, có lẽ tôi sẽ giết cô ấy, cậu không ngăn cản tôi sao?” Tôi nhìn xuống Bạch Hổ và hỏi nó.

Bạch Hổ dừng lại, lập tức ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Những chuyện trên thế giới này này tôi chưa từng can thiệp, người muốn giết Lạc Nhu rất nhiều, tôi cũng biết sau khi cô ấy lên ngôi Lạc Nhu đã làm ra những việc gì, nhưng tôi cũng không quan tâm, cho nên tôi sẽ không ngăn cản cô.”

Nói tới tên của Lạc Nhu, đáy mắt Bạch Hổ thoáng chút u buồn, chỉ có tình yêu sâu sắc nhất mới có thể có được biểu cảm như vậy, tôi không thể không đau lòng cho Bạch Hổ, không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này nữa: “Hy vọng có một ngày, cậu có thể tìm thấy được tình yêu thật sự xứng đáng và người con gái đó cũng yêu cậu.”

“Hy vọng như vậy đi” Bạch Hổ nói.

Nhất định rồi, Bạch Hổ lương thiện như vậy, lại còn đẹp trai, giọng nói lại dễ nghe, ông trời nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với những người tử tế.

Tôi và Bạch Hổ rời khỏi khu rừng nhỏ, người dân của Tộc người lùn cũng từ từ tỉnh giấc, Tộc trưởng vô cùng ngại ngùng bối rối, liền nói đã không chăm sóc tốt cho chúng tôi, khách sáo vài câu, Tộc trưởng nói ông ấy sẽ đi tìm thợ rèn sửa lại kiếm gãy cho tôi, tôi không có nhắc đến việc mình đã gặp được Chung Nhiễm, chỉ là nói với Tộc trưởng rằng chủ yếu là đi đảo Đầu Lâu trước, Tộc trưởng cũng không suy nghĩ nhiều liên đồng ý.

Nhóm người của chúng tôi đi từ thôn ra bãi biển, vì để tìm được cá voi có thể phun ra bóng khí lớn, trưởng thôn đã phát động cho tất cả người dân trong Tộc người lùn, do dân đầu Hải Ngạo đi tìm khắp nơi.

“Đồng cô nương, xác xuất cá voi xuất hiện ở chồ nước cạn này là rất thấp, cô nên chuẩn bị tâm lý sẵn, người lùn chúng tôi cũng không có cách nào rời khỏi vùng biển này cả, không có cách nào để lặn xuống tìm cho cô.’ Tộc trưởng nói.

Điều này thật sự đáng lo ngại, tôi lo lắng nhìn chăm chằm vào bãi biển: “Nói về việc các người không thể nào rời khỏi vùng biển này, vậy Hi Hi làm cách nào mà rời đi được vậy?”

Hi Hi xấu hổ cúi đầu.

“Cô có điều không biết, sau khi phong ấn đảo này, thì sáu vị trưởng lão đã lập một con thủy thú ở dưới đáy, bơi ra ngoài một chút cũng không sao, nhưng không thể bơi quá xa, nếu như chạm vào giới hạn khoảng cách thì thủy thú sẽ xuất hiện, ăn thịt người lùn, trước đây cũng có rất nhiều người lùn không tin vào điều tàn ác này, nhưng ngày hôm sau ra biển thì liền nhìn thấy xác của họ được thủy thú đưa trở lại. Hi Hi vẫn chưa chạm đến điểm mấu chốt, có thể sống sót quay lại thật là một phép màu”

Hóa ra là như vậy, tôi gật đầu: “Vậy thì phải làm sao thì cá voi mới đến vùng nước cạn?”

“Chỉ có mùi hương đặc biệt mới có thể thu hút cá voi, hoặc là cá voi bị lạc đường và va vào bãi cạn, nhưng mà tỷ lệ thì..” Nói tới đây Tộc trưởng ngừng lại không nói nữa, sợ làm tôi khó chịu.

“Hương vị đặc biệt ? Hương vị đặc biệt là cái gì vậy?” Tôi sắp phát điên lên rồi.

Tộc trưởng lắc đầu: “Tôi không biết nữa, cho tới bây giờ chúng tôi vẫn còn mơ hồ không biết rõ sở thích của cá voi.”

Đây không phải là hoàn toàn dựa vào vận may sao? Quá khó tin rồi, lẽ nào tôi phải ở đây chờ cá voi sao?

“Tiểu Đồng… Đúng vào lúc này, một giọng nói truyền vào tai tôi.

Tôi nhất thời kinh ngạc, giọng nói này… là vị thần thợ rèn Chung Nhiễm đó sao!

Ông ấy tới rồi?

Tôi nhanh chóng quay đầu lại tìm kiếm.

Ở trên thân cây, ông già đó ngồi trên một nhành cây, bộ râu dài buông xõa, một tay cầm cây quyền trượng dài, bước chân lảo đảo, nheo nheo mắt mỉm cười nhìn tôi.

“Ông già?” Tôi thốt lên trong tìm thức.

Bạch Hổ, Tộc trưởng và Hi Hi đều quay đầu lại và nhìn theo tôi.

“Đồng cô nương, cô đang nói chuyện với ai vậy?” Tộc trưởng hỏi tôi: “Vừa rồi cô có nhắc tới tên Chung Nhiễm sao?”

Bạch Hổ liền đưa mắt ra hiệu với tôi, ý bảo tôi đừng nói.

“Không, tôi hoa mắt nói nhảm đó, gần đây không nghỉ ngơi đàng hoàng đó mà“ Tôi trả lời lại Tộc trưởng, để thay đổi sự chú ý của bọn họ, tôi liền chỉ tay vào một nơi nào đó trên bãi biển rồi nói: “Nhìn kìa! Ở đó có động tĩnh đúng không?!”

Sự chú ý của tộc trưởng và Hi Hi quả nhiên bị tôi dời đi, họ nhìn sang phía bên kia.

Tôi liền quay đầu nhìn về cái cây đó.

Chung Nhiễm vấn ngồi trên cành cây như cũ, ông ấy ra hiệu im lặng với tôi.

Lần này, Bạch Hổ cũng nhìn thấy, cậu ấy nheo mắt: “Ông già Chung Nhiễm, hy vọng là ông vẫn khỏe từ sau khi chúng ta chia tay.”

“Bạch Hổ đại nhân, gửi lời hỏi thăm sức khỏe cậu.” Chung Nhiễm cười híp mắt nói.

Bạch Hổ cúi đầu chào ông ấy rất lịch sự, đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng kính trọng người khác đến như vậy của Bạch Hổ. Cách đối xử này… quả nhiên đặc biệt.

“Cá voi ở thế giới con người của các người có thể là một loài động vật ngoan ngoấn, nhưng trong Minh giới cá voi thích nhất là mùi của máu, con gái của thể huyết tà thuật, có thể dùng máu của cô ấy để thu hút mọi loại động vật mà cô ấy mong muốn, chỉ cần ý niệm đủ mạnh mẽ” Chung Nhiễm nói.

“Ông ấy đang chỉ cách cho tôi sao?”

“Nhưng nguy hiểm hơn là nó có thể thu hút cả con thủy thú ở tận cùng của vùng biển này” Chung Nhiễm lại nói tiếp: “Nhưng mà có Bạch Hổ đại nhân ở bên cạnh, còn có… con thủy thú đó cũng không dám làm gì lỗ mãng với cháu đâu, cháu gái à, mặc sức mà đi đi”

Câu “Gòn có..” còn chưa nói hết, có phải báo trước rằng vẫn còn một nhân vật lớn mạnh đang ẩn mình bên cạnh tôi không? Nhân vật lớn mạnh này có thể khiến cho tất cả sinh vật dưới nước đều phải sợ hãi, đến nỗi người như Chung Nhiễm cũng không nói ra tên của người đó.

Nghĩ lại những người bên cạnh tôi bây giờ, chỉ có Bạch Hổ, hình nhân màu đỏ, còn có… Lục Quy.

Là Lục Quy sao?

Tôi khép mắt lại, gật đầu với Chung Nhiễm: “Cảm ơn ông Chung Nhiễm đã chỉ bảo tôi, tối qua nếu tôi có chỗ nào mạo phạm, mong ông bỏ qua đừng tính toán với tôi.”

“Đi đi” Chung Nhiễm cong mắt cười nhìn tôi.

Tôi lại hành lễ thêm một lần nữa, rồi lập tức chạy về phía bãi biển.

Bạch Hổ cũng đi theo sau tôi.

“Hãy tin tưởng vào bản thân, ta cũng tin tưởng ở cháu, có hai thân thú bảo vệ cho cháu đó cô gái, nhưng mà cháu đừng để bọn ta thất vọng đó.”

Trong gió thoảng qua câu nói mơ hồ cuối cùng của Chung Nhiễm.

Advertisement
';
Advertisement