Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 70: Bình yên trước giông bão 9

“Lão Quỷ, ông thấy việc này như thế nào?” Tôi ở tròng phòng ngủ hỏi Lão Quỷ.

“Cô Đồng tôi thấy việc này chắc chắn không phải do on người làm ra, tốt nhất cô đừng nhúng tay vào; vụ án chết người lớn như vậy, cảnh sát củ aloài người các cô sẽ điều tra, quỷ sai của Ma giới cũng sẽ đến điều tra thôi, cô không để tâm đến chuyện này đâu” Lão Quỷ nói cũng phải, một cái thôn cũng phải mấy trăm người, nhiễu người chết cùng lúc như vậy, Ma giới nhất định sẽ tới điều tra, tuy tôi từng tới thôn Nhân Hoà, nhưng chuyện như thế này không phải là chuyện một con người nhỏ bé bình thường như tôi có thể nhúng tay vào.

Tôi không nghĩ vê chuyện này nữa, nói kế hoạch của mình với Lão Quỷ: “Tôi định nghỉ ngơi thêm ngày mai nữa, ngày kia xuất phát đi Thái Châu tìm quan tài của chồng Ác Quỷ, tôi định như vậy”

‘esBng quyết định là được rồi, Lão Quỷ tôi đây sẽ đi theo bên người cô Đồng”

Có thể Ío Quỷ nói chẳng có ý gì đâu, nhưng tôi nghe vậy vẫn rất cảm động, tuy Lão Quỷ háo sắc, lại còn nhát gan, nhưng ở chung cũng được..Khiến tôi không kìm nổi mà nhớ tới trước đấy 1ừng hỏi Cẩu Đản vì sao lại không mang Lão Quỷ đi, Cẩu Đản nói Lão Quỷ thuộc tình ñuống đặc biệt, tôi khá là tò mò, rốt cuộc Lã69uÿ có gì đặc biệt. l Có điều tôi cũng không hối nhiều, nói đại vài câu với Lão Quỷ liền cảm thấy buồn ngủ, mấy hôm nay cứ như thiếu ngủ vậy, Lão Quỷ rời khỏi phòng ngủ của tôi, tôi lướt điện thoại thêm một lát rồi cũng ngủ.

Hôm sau tôi thức dậy thì đã là buổi trưa, không có Tiểu Mỹ và Tiểu Lị ở đây, tôi tự nấu vài món ăn, tiện tay làm cho Lão Quỷ một phần, ngày hôm nay rất yên bình, là một ngày yên bình nhất trong thời gian gần đây, thậm chí tôi có hơi không quen lắm, luôn có cảm giác như đây là bình yên trước giống bão vậy.

Sao bản thân lại mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi, tôi không nhịn được mà cười nhạo bản thần.

Khó mà được bình yên như vậy, ánh nắng cũng đẹp, tôi ýữLão Quỷ ăn xong bữa trưa thì ra ngoài đi tốt công viên ở gần đấy, đi dạo, thả lỏng tâm trạng.

Tôi trước đây chưa từng tưởng tượng cuộc đời của mình, sẽ có một ngày, sóng vai cùng một con ma, chậm rất đi trên con đường lát sỏi, mà con ma này còn là một con ma già tới rụng cả răng, da vàng gầy Sọp, vô cùng xấu xí.

Thực ra khung cảnh này không hề đẹp một chút nào cả, thậm chí người khác có thể còn cảm thấy ghê tởm, nhưng sau khi tôi và con ma vừa già vừa xấu này cùng trải qua những chuyện sống còn, tôi lại không để ý tới vẻ bề ngoài của ông ấy nữa, mà còn thực sự coi ông ấy là bạn bè, người thân, mà Lão’Quỷ đối với tôi, càng giống một vị trưởng bối hơn.

Còn Lãnh Mạch…. Nghĩ tới anh ta là tôi mệt cả lòng, đã biến mất bốn hôm rồi, không hề có tin tức gì cả, hôm đó lúc anh ta rời đi còn chẳng tim liếc tôi một cái!

Không nghĩ tới ánh †a nữa, khó chịu chết đi được, có thể yến tĩnh được hôm nào thì yên tĩnh, may là bây giờ trường đại học của tôi cũng đã nghỉ lễ rði;nếu không thì không đếm nổi xin nghỉ mất.

Dạo bên ngoài một vòng, fâm trạng đã được thả lỏng, tôi và Lão Quỷ vừa nói chuyện vừa đi về nhà, tôi đã học được cách nhỏ giọng nói chuyện với Lão Quỷ mà không bị người qua đường coi là kẻ điên rồi.

Tôi định về nhà nấu chút mì để ăn, ở dưới khu nhà nhìn thấy đèn phòng trọ của chúng tôi sáng lên, chắc là Tiểu Mỹ và Tiểu Lị về rồi, tôi không để ý lắm, đi lên tầng, vẫn còn đang ở trước cửa phòng trọ thì nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc rất to của Tiếu Mỹ: “Tiểu Lị, cậu nói xem bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn sống nữa!” ^À Tôi hơi ciệt mình vội vàng đẩy cửa đi vào. Tiểu Mỹ đang ôm Tiểu Lị mà khóc lóc, tôi vội vàng đi tới h /cậu sao thế Tiểu Mỹ? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đồng Đồng!” Tiểu Mỹ khóc hết nước mắt nước mũi nhào về phía tôi: “Đồng Đồng, bố tôi xảy ra chuyện rồi!

Tim tôi đập mãnh liệt, đúng thật, giông bão tới rồi.

Tôi vội vàng hỏi cô ấy: “Sao lại xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện ở thôn Nhân Hoà à?”

“ỪI” Tiểu Mỹ hít mũi gạt nước mắt: “Đám người bố tôi mới tới thôn Nhân Hoà điều tra một ngày, hôm qua tôi về nhà, bố vẫn chưa về, tôi nghĩ bố bận quá nên cũng không để ý lắm, thế nhưng, thế nhưng…

Sáng hôm nay người của đơn vị ông ấy gọi điện thoại cho nhà tôi, bảo chúng tôi tới bệnh viện, tôi và mẹ tôi vội vàng tới bệnh viện xem bố tôi, ông ấy đã hoàn toàn hôn mê không hề tỉnh lại, bọn họ nói bố tôi đã hôn mê một ngày trời rồi! Bác sĩ cũng bó tay không có cách-nào cả, nói rằng tạm thời vẫn chưa biết nguýên do, không biết khi nào mới tỉnh lại được! Hu hu hu bác sĩ bảo nhà tôi chuẩn bị tình huống xấu nhất xảy Hôn mê ư? Bố của Tiểu Mỹ tới thôn Nhân Hoà thì hôn mê, đây chắc chắn có liên quan tới cái chết của người dân trong thôn, không có lí do mà lại hôn mê khiến người ta cảm thấy kì dị.

“Cậu trước đừng nóng vội” Tôi an ủi Tiểu Mỹ: “Cũng có thể là bố cậu quá mệt nhọc, mới dẫn tới hôn mê, cậu đừng nghĩ nhiều nữa”

“Gì mà quá mệt nhọc chứ! Rõ ràng là không thể! Đồng Đồng cậu có biết không?”

Tiểu Mỹ túm lấy tôi: “Những người đi cùng đám người bố tôi tới thôn Nhân Hoà, lần này tổng cộng có năm người hôn mê! Sao năm người à\ mệt nhọc được! Hôm qua tôi nói với bố.về sự kì dị của vụ án này, bố tôi còn mắng tôi mê tín, kết quả cậu xem đi, cậu xem..” Nói rồi Tiểu Mỹ ổ khóc lên, Tiểu Lị cũng tới an ủi cô ấy, lõng mày tôi cau chặt, năm cảnh sát hôn mê cũng lúc ở thôn Nhân Hoà, nếu chỉ có mình bố Tiểu Mỹ hôn mê, vậy thì không có vấn đề giffmg năm người hôn mê, vậy nhất định M5 thứ gì đó đang gây chuyện!

Lão Quỷ… Chắc là sẽ giúp nhỉ.

Tuy tôi biết trong đó có điều kì dị, nhưng tôi không giúp được gì cả, chỉ có thể cùng Tiểu Lị tạm thời xoa dịu cảm xúc của Tiểu Mỹ, bởi vì chuyện của bố Tiểu Mỹ, không khí giữa ba người chúng tôi vô cùng nặng nề, Tiểu Mỹ là cô gái rất mạnh mẽ, sau khi mất khống chế, bây giờ đã mau chóng bình tĩnh lại, ngồi một lúc thì đến cơm tối’eũng chẳng ăn lại vội vàng về nhà, bảo là sợ bỏ lỡ bất kì tin tức gì của bố mình.

Tôi và kh tiễn cô ấy khỏi khu nhà, lúc về tôi và Tiểu Lị bàn luận về chuyện của thôn Nhân Hoả; Tiểu Lị cũng cảm thấy chuyện này quá Kĩ dị, vừa nói liền khiến người ta nổi hết da:gà da vịt lên, tôi không nói nhiều, sợ không cẩn thận làm lộ gì đó ra, tôi thì không lo Tiểu Lị biết được bí mật của tôi đâu, chỉ là…. Tôi đã vô số lần kể về bí mật của tôi với vô số người rồi, không những chẳng ai tin, mà có người còn coi tôi là quái vật, sợ hãi tôi, không chơi với tôi, sau này, tôi không hề nói gì về chuyện mà tôi giấu diếm nữa.

May là tôi vốn dĩ ít nói chuyện với Tiểu Mỹ và Tiểu Lị, Tiểu Lị cũng không nghi ngờ gì, hai chúng tôi về tới nhà trọ, Tiểu Lị đi tắm rồi gọi điện với bạn trai, Lão Quỷ cũng không biết là đi đâu rồi, tôi cũng chỉ đành về phòng ngủ của mình, vừa mở cửa phòng ngủ ra, thì thấy Lão Quỷ đang đứng bên trong, tôi hơi ngây người, đang định nói chuyện 4hệng †a, một người chậm rãi đi từ sau lưng Lão Quỷ ra, mắt mày sắc sảo, vô cùng đẹp trấi Là Lãnh Mậch.

Mấy ngày không gặp, giờ gặp lại hắn, trong lòng tôi lại kiết động như vậy.

“Sao anh lại trở về tồi?

Advertisement
';
Advertisement