Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 739: Không giết được cô thì giết con cô

“Nên ý của cô là Sỉ Mị và quỷ thần là anh em ruột hay là cha con?” Tôi hỏi Hồng Hồng mà cũng đang rất ngỡ ngàng.

Nếu là cha con thế tính theo thời gian còn sống, vậy Sỉ Mị là cha của quỷ thần rồi?

“Cha con? Ha ha ha, cô giàu trí tưởng tượng một cách bất ngờ đấy” Hồng Hồng cười mia: “Si Mị là cơ thể tà thuật chẳng cả phải con người mà cô lại nghĩ anh ta có khả năng sinh sản không phải quá nực cười à? Tại sao lại cùng huyết thống thì tôi không biết. Ngày Tống Lăng Phong thức tỉnh ký ức của tôi, ký ức của tôi đã có nhiều thế rồi, giờ cũng kể cho biết cũng xem như rất trọng tình trọng nghĩa nhỉ?”

Tại sao Hồng Hồng lại có những ký ức đó?

Ký ức của Hồng Hồng bị Tống Lăng Phong phong ấn, tức Tống Lăng Phong biết những chuyện ấy.

Tại sao Tống Lăng Phong lại nhớ rõ chuyện của vạn năm trước?

“Nói nhiều như thế cũng cho cô biết nhiêu chuyện như thế, giờ là lúc nên kết thúc rồi Đồng Đồng” Hông Hồng ngắt mạch tự hỏi của tôi.

Tôi nhìn cô ấy: “Chắc chắn Tống Lăng Phong vân lừa cô bí mật nào đó. Đừng ngu nữa Hồng Hồng, đừng có bảo vệ Tống Lăng Phong”

“Tôi không quan tâm Tống Lăng Phong có bao nhiêu bí mật, tôi chỉ quan tâm tôi phải giết cô cho băng được mới chiếm được thân xác cô!” Hồng Hồng giơ kiếm và đã hạ quyết tâm.

Tôi thở dài siết kiếm thần: “Đã thế thì hết đường lui “Tôi và cô phải có kẻ chết, trước nay không hề có đường lui” Nói rồi Hồng Hồng tấn công tôi.

Hồng Hồng là linh hồn mà còn có máy của tôi, vân phát huy được tất cả khả năng của cô ấy dù đang ở trong thế giới tinh thần của tôi.

Nhưng tôi thì khác, tôi ở trong thế giới tỉnh thân của mình nên có rất nhiều hạn chế. Không chỉ không nhìn thấy cử động chậm mà còn không cả có chiến khí, đánh hơi khó khăn. May mà còn kiếm thần, chỉ cần còn kiếm thần là tôi có thể sử dụng kiếm quyết của nhà họ Tống. Chỉ cần có kiếm quyết là đủ giúp tôi không sợ Hồng Hồng.

Hồng Hồng bị tôi đánh lùi sau hơn mười chiêu.

“Phải công nhận là cô mạnh hơn rất nhiều đấy Đồng Đồng” Hồng Hồng lau vệt máu mép: “Trước đây cô chỉ biết nhờ vào tôi và quỷ thần, giờ cô trưởng thành biết chiến đấu với tôi rồi, đúng là chẳng dễ dàng gì”

“Đúng là chẳng dễ dàng gì?” Tôi cười khẩy: “Cô cũng giỏi, Tống Lăng Phong cũng hay, Lạc Nhu cũng tốt, các cô luôn cho răng mình hơn người không ai địch được. Cái tư tưởng đó là ếch ngồi đáy giếng, trước sau gì cũng bị thực tế vùi dập”

“Vùi dập? Thế phải xem ai vùi dập ai trước!” Hồng Hồng không phục lại tấn công tôi.

Tô cầm kiếm băng cả hai tay, kiểm thần toả ánh sáng trăng trong tay tôi.

Dù không có chiến khí những vậy cũng đủ để xử lý Hồng Hồng.

Lần này tôi không nương tình gì nữa, Hồng Hồng bị kiếm thần chém vào ta. Cô ta mà không lùi nhanh thì nhát kiếm thứ hai đã đâm vào tim cô rồi rồi.

“Bảo tôi ác mà cô còn các hơn.” Hồng Hồng hét vào mặt tôi: “Lúc nào cũng bảo tôi ngu bảo tôi về lại cạnh cô nhưng cũng chính là cô đâm vào tim tôi khi đánh nhau!”

“Bảo giết tôi trước là cô, nếu cô không ra tay thì tôi ra tay với cô làm gì? Đừng có mà làm chó ăn vạ Hồng Hồng à” Tôi sâm mặt.

“Cô dám bảo tôi là chó! Tôi không giết được cô nhưng tôi giết được đứa con trong bụng cô! Cô đang chửa con với người đàn ông quỷ đó à, vậy để tôi cho con cái cô đi gặp quỷ luôn!” Nói rôi Hồng Hồng biến mất khỏi thế giới tính thần của tôi.

Gay rồi!

Chắc chẵn cô ta vào tử cung rồi!

Con!

Con của tôi và Lãnh Mạch!

Không thể bị làm sao!

Trong lúc nguy cấp kiếm thân như cảm nhận được sự hoảng hốt của tôi. Đầu tôi lướt qua rất nhiều hình ảnh, tôi không nghĩ nhiều ném kiếm lên không trung rồi hét to: “Kiếm thần! Phạm vi kiếm thần!”

Màu máu bao trùm toàn bộ thế giới tinh thân của tôi, không gian xiêu vẹo, Hồng Hồng lại xuất hiện và bị không gian ném xuống đất.

“Chết tiệt! Cô làm gì đấy Đồng Đồng!” Hồng Hồng ngoảnh lại gào với tôi.

Tôi lơ lửng trên không trung, mái tóc dài biến thành màu máu quái lạ, đôi mắt đỏ lừ sát ý: “Hồng Hồng, sao cô cứ phải ép tôi hết lân này đến lần khác?”

Giọng đó lạnh đến mức tôi cũng không nhận ra.

Hồng Hồng khiếp sự.

Tôi đang vô cùng giận dữ, ý định giết người dâng trào cuôn cuộn. Kiếm thần bùng nổ năng lượng điên cuồng trong tay tôi.

“Tà khí trong thanh kiếm thần này hơn cả kiếm trảm thi?” Hồng Hồng thốt lên.

Tôi đứng trên cao nhìn Hồng Hồng từ trên xuống băng đôi mắt lạnh giá: “Cô được phép quyết đấu với tôi, cô được phép giết tôi, eô muốn làm gì tôi cũng được nhưng tại sao cứ phải động vào con tôi. Thế thì đừng trách tôi độc ác Hồng Hồng!”

“Tôi phải giết cô, giết cả đứa con chết tiệt đó của cô đấy!” Hồng Hồng đứng bật dậy lao vào tôi.

Bất cứ kẻ nào dám có suy nghĩ hại con tôi đều phải chết!

Tôi chỉ có mỗi một ý nghĩ đó.

Chết hết!

Tất cả chết hết đi!

Màu máu nhấn chìm Hồng Hồng như cơn sóng thần.

Dưới phạm vi kiếm thân của tôi, ai có mạnh ngần não cũng chỉ biết để mặc cho tôi quyết định.

Ngực Hồng Hồng thủng một lõ lớn, phun một búng máu rồi bị tôi ép ra khỏi cơ thể tôi.

Và rồi tôi tỉnh lại.

“Đồng Đồng!” Là Lưu Nguyệt hét: “Cô không sao chứ?”

Nhưng tôi bây giờ đang chìm trong suy nghĩ giết người vô tận không trả lời cô ấy, cũng không nhìn cô ấy.

Hồng Hồng đập vào bức tường trước mặt rồi ngã ngồi xuống đất.

Chiến khí lại bùng lên quanh người tôi, kiếm thân cũng biến thành vật thể thật trong tay tôi. Tất cả sức mạnh của tôi đã quay lại.

Tôi lê kiếm thần, mũi kiếm thần vạch thành một đường máu trên đất, đó là máu của những linh hồn chết oan Tôi bước từng bước một lại gân Hồng Hồng.

Hồng Hồng ôm ngực ngẩng nhìn tôi: “Cô định giết tôi ư Đông Đồng?”

“Đúng” Tôi trả lời cô ta, trong đầu tôi chỉ có máu, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là giết.

“Cô bây giờ còn đáng sợ hơn cả ngày trước tôi nương nhờ trong cơ thể cô, đáng sợ hơn cả quỷ thân nhập vào cơ thể cô. Cô nhìn mình trong gương được không?” Hồng Hồng cười khẩy: “Cô trở thành quái vật rôi Đông Đồng”

“Quái vật cũng được, người tốt cũng được. Cô vừa mới động vào ranh giới cuối cùng không được phép.

chạm vào nhất của tôi. Định hại con tôi vậy tôi cho cô hồn phi phách tán!”

Chiến khí tán loạn điên cuông, Hồng Hồng bị đánh vào tường, tôi nhấc kiếm thân nhảm đúng ngực Hồng Hồng: “Kẻ uy hiếp con tôi phải chết!”

“Hờ, oan hồn của chín trăm chín mươi chín trinh nữ khiến thanh kiếm này trở thành kiếm kỳ lạ nhất trên đời. Cô dùng nó và rồi cô sẽ phải hối hận thôi Đồng Đồng” Hồng Hồng chỉ nói thế và rồi nhăm mắt.

“Hối hận? Cuộc đời tôi chưa bao giờ có chữ hối hận: Nói rồi kiếm thần bổ xuống Hồng Hồng mà không hể nương tình.

Advertisement
';
Advertisement