Truyện: Vợ của vua địa ngục - Đồng Đồng (full)

Chương 87: Tra án Tôi cũng không dám dâm lên chỗ gạo nếp đó, nhảy qua, đuổi theo Lãnh Mạch.

Trong phòng chính không bày thứ gì đặc biệt, cũng không xa hoa, trang trí rất bình thường, tôi quan sát xung quanh, đây là một ngôi nhà của nông dân bình thường, rất giản dị mộc mạc.

“Chú Cố Nham Tùng nói, gia đình này chết ở phòng ngủ, chúng ta có cần tới phòng ngủ xem không?” Tôi đi theo sau Lãnh Mạch, không dám rời anh ta nửa bước.

Lãnh Mạch dùng tay sờ lên một chiếc ghế, lại sờ lên bàn, sau đó lại cúi đâu nhìn mặt đất, một lúc sau lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, tôi không theo kịp tâm mắt anh ta, sợ hãi hỏi: “Anh tìm thấy manh mối gì rồi à?”

“Vật nhỏ, tôi hỏi em” Anh ta nhìn nơi đặt cốc uống nước, hỏi tôi: “Bình thường trong nhà em, một đồ vật không dùng bao lâu thì bám bụi?”

“Hả? Anh hỏi cái này làm gì?” Tuy tôi không hiểu, nhưng vân ngoan ngoãn trả lời anh ta: ‘Bây giờ là mùa hè, không có gió mấy, chắc khoảng…một tuần sẽ bám bụi đi”

“Em đi sờ cái cốc kia đi” Anh ta dùng căm ra ý cho tôi.

Tôi không dám đi qua: ‘Không phải anh lấy tôi ra làm mồi nhử đấy chứ?”

Anh ta trừng tôi: ‘Bảo em đi thì đi đi, có tin tôi đánh em không!”

Má! Hung dữ cái gì chứ! Hỏi thôi cũng không được à!

Tôi phông má đi qua, sờ cái cốc nước, biểu cảm trên mặt lập tức cương cứng: “Cái này…”

Tôi cúi đầu nhìn tay tôi, trên ngón tay có một lớp bụi dày: “Này cứ sai sai thế nào…

Lúc mới vào, tôi nhớ là cửa không có một hạt bụi nào cả, cốc nước bày ở bên ngoài, có nghĩa là cốc nước thường hay dùng, sao có thể bám nhiều bụi vậy được? Cho dù người chết một tuần rồi, thì bụi cũng không thể bám dày tới mức này được? Trừ khi…”

Tôi đột nhiên nhớ tới một khả năng, trừng to mặt: “Trừ khi những người này hơn một tuần trước đã không dùng cốc nước rồi!”

Một suy nghĩ kinh khủng cứ càng ngày càng bành trướng trong đầu tôi.

Lãnh Mạch chậm rãi gật đầu, khẳng định suy nghĩ của tôi: “Ban nãy tôi sờ ghế, bàn, đèn trên trần nhà, đến cả đèn cũng bám bụi rất dày, ít nhất một tháng không được sử dụng rồi, có điều kì lạ ở chỗ, sàn nhà lại không bám bụi dày như vậy, rất sạch sẽ”

Tôi dùng sức nuốt nước bọt: “Lãnh Mạch, tôi nghĩ tới một kết luận rất không hay…anh nói có phải những người này, có phải…cũng là cương thi không? !”

Cho nên sàn nhà mới sạch sẽ, vì bọn họ đi được, nhưng bởi vì là cương thi, không uống nước không ăn cơm cũng không cần mở đèn, cho nên ngoài sàn nhà ra, những thứ khác đều bám bụi dày.

Lãnh Mạch không khẳng định điều tôi nói, cũng không phủ định, đi qua phòng khách, đi vê phía phòng ngủ.

Tôi chỉ thấy sau lưng âm u, vội càng đuổi theo.

Phòng ngủ chính là nơi người chết, cảnh sát dùng phấn trăng khoanh chỗ người chết, bên cạnh khoanh chỗ con mèo, chết ở ngay bên cạnh đầu, trong phòng không có hồn ma, cũng không tồn tại thứ gì khiến người ta sợ hãi, ít nhất mắt tôi nhìn thấy như vậy.

“Không cần xem phòng ngủ chính nữa”

Lãnh Mạch xoay người đi ra ngoài: “Đã không còn dấu vết của linh hồn nữa, quỷ sai tới xử lí rồi”

Nói tới đây, tôi đột nhiên nhớ ra gì đó, vừa theo anh ta ra ngoài vừa hỏi: “Lần trước anh và Dạ Minh trở về Minh giới rất lâu mới quay lại, có phải là đi điều tra chuyện này không? Chắc quỷ sai đã báo cáo chuyện thôn này với anh rồi chứ, có nói gì đáng ngờ không?”

“Không có.’ Anh ta đột nhiên dừng lại, quay đầu, trừng tôi: “Đừng để tôi nghe thấy tên gã đàn ông khác phát ra từ miệng em.”

“..” Nổi giận cũng vô duyên vô cớ ghê?

Không quan tâm anh ta, mặc kệ lời anh ta nói, tôi lại hỏi: “Việc này kì dị như vậy, Ma giới Minh giới các anh chắc phải có manh mối chứ? Thứ mà anh phát hiện ra, chäc quỷ sai cũng phát hiện được nhỉ? Họ có nói với anh những người này có phải cương thi không? Những người này chết thế nào vậy?

Đó là ma đói hay là…”

“Không nói gì cả. Lãnh Mạch vô cùng mất kiên nhân ngắt lời tôi.

“Không thể nào! Sao anh nhỏ nhen vậy, một chút manh mối cũng không chịu nói cho tôi biết, tôi cũng có nói cho ai đâu”

“Thật sự không có!” Anh ta thấy tôi phiền, từ phía trước kéo tôi lại, võ lên đầu tôi, cái kiểu dùng sức ấy: “Quỷ sai chỉ có thể đoán được một linh hồn khi còn sống chết như thế nào thôi, chỉ có trách nhiệm dân linh hồn đi, bọn họ không quản lí việc tra án này, nói đúng ra, không phải do Ma giới Minh giới quản lí”

“Không phải chứ? Vậy nếu linh hồn tà ác làm loạn thì sao? Nếu là người bụng dạ khó lường lợi dụng ác ma để gây án thì sao? Vậy các anh cũng không quản lí sao, đều vứt cho loài người chúng tôi à? Không phải các anh có quỷ sai hoá trang thành các kiểu người, đưa manh mối cho cảnh sát của loài người sao?” Tôi ôm lấy đầu, Lãnh Mạch cái đồ con ma đáng ghét này, đánh tôi đau như vậy!

“Những vụ ái kì dị đương nhiên chúng tôi sẽ có quỷ sai phụ trách riêng quản lí, nhưng mà, cần có sự đồng ý của Minh Vương, mới bắt đầu điều tra được” Trong lúc nói chuyện, tôi và Lãnh Mạch đã quay lại trong sân.

Tôi càng không hiếu, nghiêng đầu nhìn anh ta: ‘Vậy thì rõ rồi còn gì, một vụ án kì dị lớn thế này, tuyệt đối không thể là con người gây ra được, chắc Minh Vương ra lệnh điều tra rôi nhỉ? Lẽ nào anh phụ trách vụ án này sao?”

“Không” Anh ta nhìn lên trời, con ngươi sâu thắm: “Minh Vương mất tích rồi, sáu vị trưởng lão ra lệnh, dừng tất cả việc điều tra về những vụ án kì dị, toàn bộ để loài người điều tra”

“Hả? Minh Vương còn mất tích nữa hả?” Sáu vị trưởng lão là cái quái gì? Trước đây tôi nghe nói Minh Vương là nữ, thích Lãnh Mạch, hoá ra Minh Vương cũng tùy hứng như vậy, còn mất tích nữa cơ? !

Lãnh Mạch không muốn nói nhiều về chuyện này, tôi và anh ta đã sắp ra khỏi sân rồi, anh ta mới nói một câu: “Chế độ quản lí của chúng tôi, cũng không tốt hơn bọn em bao nhiêu.”

Đây là có ý gì, tôi thật sự không hiểu, cũng không kịp hỏi anh ta, Thư Chấn và Cố Nham Tùng đã đi tới.

“Hai người dùng thân phận của người bình thường đi vào, có phát hiện điều gì không” Thư Chấn vừa mở miệng đã hỏi: “Đứng ở góc độ của hai người, tìm được gì không”

Chắc Cố Nham Tùng lấy lí do thoái thác với Thư Chấn rồi, tôi nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch ra hiệu bảo tôi nói, tôi sắp xếp lại câu từ, mới nói tình hình đại khái cho Thư Chấn, đương nhiên, trong đó bỏ qua nhưng điều kì dị, chỉ nói đến vấn đề bụi ở trong nhà: “Chính là như vậy, chúng cháu cảm thấy rất kì lạ”

“Đây lại là sơ suất” Thư Chấn bắt đầu im lặng suy nghĩ: ‘Lúc đó chúng tôi đi vào trong nhà này, phát hiện người chết, con của người chết, mèo chết, sau đó Cố Nham Tùng tới chỗ gâm giường tra manh mối, sau khi ra ngoài thì Cố Nham Tùng hôn mê, chúng tôi không kịp điều tra những nơi khác ở trong phòng, liền đưa ông ấy tới viện, hai người cũng được đấy, có thể phát hiện được chỉ tiết thế này, cũng có tư duy logic như thế, một người là bác sĩ, một người là sinh viên đại học, có thể có tư duy logic như vậy, có phải càng kì lạ hay không?”

Advertisement
';
Advertisement