Truyện: Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn (full) - Lâm Quân, Lê Nhật Linh

Chương 925: Buông giáp đầu hàng.

“Anh cùng cô ta đã là chuyện của quá khứ, anh xin thề, anh hiện tại chỉ có mình em” Hà Dĩ Phong bất đắc dĩ phải hứa với Lê Minh Nguyệt. Tại nước Pháp xa lạ này, nếu như có kích động bỏ đi thì anh không biết đi đâu để tìm cô về.

“Thật không?”

“Thật mà!” Hà Dĩ Phong thấy Lê Minh Nguyệt có vẻ buông lỏng, lập tức gật đầu phụ họa, ôm Lê Minh Nguyệt vào lòng, trên mặt đầy vẻ ấm ức: “Em nhìn xem, chúng ta ngay cả giấy đăng ký kết hôn đều lấy rồi, sao em lại không tin tưởng anh như thế.”

Lê Minh Nguyệt thoáng co giật khóe miệng, vẻ mặt này của Hà Dĩ Phong khiến cô không thể nào tiếp

tục tức giận được nữa: “Anh vừa nói có chuyện gì quan trọng vậy?”

Con gái đều như thế, khi tức giận, chỉ cần người yêu dỗ dành một chút là buông giáp đầu hàng.

“Em không giận nữa sao?”

Lê Minh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn anh.

“Im lặng chính là thừa nhận rồi nhé”

“Việc này em sẽ tính sổ với anh sau. Bây giờ nói đi, có chuyện gì quan trọng!”

Thực tế, dáng vẻ bí mật vừa rồi của Hà Dĩ Phong với Lâm Quân khiến cô rất tò mò.

“Ở đây tại vách mạch rừng, anh cùng em đi đến bệnh viện gần đây rồi nói.”

“Đi bệnh viện làm gì, anh bị làm sao à? Bị mắc bệnh gì rồi? Còn nữa, chúng ta không phải đang ở bệnh viện sao?”

Nghe Hà Dĩ Phong nói muốn đi bệnh viện, cô thật sự bị dọa sợ, nhìn trái nhìn phải, kiểm tra từ trên.

xuống dưới, làm gì còn dáng vẻ tức giận như vừa rồi.

“Ôi, em đừng gãi nữa, anh không sao!”

Biết được Hà Dĩ Phong vẫn khỏe, Lê Minh Nguyệt khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, cô vừa chiến tranh

lạnh với anh, phải làm ra vẻ lạnh lùng một chút.

Hơn nữa, dáng vẻ bảo vệ Hạ Linh trước những tên phóng viên đó của anh khiến cô rất khó chịu.

“Thôi, em về trước với Nhật Linh đi! Anh tự mình đi."

“Không được, chúng ta nói rõ rồi, anh làm gì cũng phải mang em theo”

“Được rồi, bà cô của tôi ơi, đi nào.” Hà Dĩ Phong mỉm cười, Lê Minh Nguyệt bây giờ sao lại ngày càng đáng yêu nhỉ?

“Anh Lâm”

Jackson ngồi ở ghế trong phòng làm việc, nhìn Lâm Quân từ từ nhếch khóe môi: “Cô Nhật Linh đã tốt hơn rồi chứ?”

Lâm Quân nhíu mày nhìn Jackson: “Tất nhiên là cô ấy khỏe rồi.”

“Vậy thì tốt quá, thế còn những thứ chúng ta trước đó đã bàn bạc?”

Lâm Quân gật đầu, lời ít ý nhiều: “Đã mang đến rồi” Trực tiếp ném tửi tài liệu trong tay đến trước mặt

Jackson, như sợ thứ này làm bẩn tay mình.

“Vậy là tốt rồi” Jackson mỉm cười, chăm chú nhìn Lâm Quân: “ Cô Nhật Linh đã tỉnh thì chắc chắn độc tố trong cơ thể của cô ấy đã được loại bỏ hoàn toàn, tin rằng anh Lâm đã cảm nhận được thành ý của tôi. Như vậy, anh vẫn quả quyết không hợp tác với tôi sao?”

Thành ý? Ông ta sao có thể mặt dày ngồi trước mặt anh nói rằng ông ta có thành ý?

Lâm Quân bỗng cảm thấy thật nực cười. Nếu Jackson trực tiếp đưa thuốc giải độc cho anh thì anh

sẽ không nghĩ rằng ông ta là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi.

Nhưng hiện tại thì sao?

Thuốc giải độc đó là do anh bắt thóp được nhược điểm của ông ta mới lấy được.

Ông ta đang cho rằng anh là một tên ngốc?

“Hợp tác là điều không cần thiết.” Lâm Quân dửng dưng nói. Một khi độc của Lê Nhật Linh được loại bỏ, anh về sau làm gì cũng không bị trói buộc nữa. Loại người như Jackson càng tiếp xúc càng cảm thấy buồn nôn.

“Tôi chỉ khuyên một câu, hay đi ở bờ sông sao có thể không ướt giày? Mong rằng phó chủ tịch tự giải quyết ổn thỏa” Lâm Quân đặc biệt nhấn mạnh từ “phó”

Dứt lời, xoay người đi ra khỏi văn phòng của Jackson.

“Đợi đã!”

Lâm Quân dừng bước: “Ông còn có chuyện gì nữa? Nếu như về việc hợp tác thì không cần nói nhiều.”

Muốn anh giúp ông ta đối phó với Lê Văn Hàng? Cho dù Jackson có cho anh thêm nhiều lợi ích đi

chăng nữa thì anh cũng không đồng ý.

Jackson nhếch nhẹ khóe môi: “Anh Lâm đã đưa cho tôi tất cả chứng cứ rồi chứ? Tôi làm sao biết được anh còn lưu giữ lại bản dự phòng hay không?

Ông không định thuyết phục Lâm Quân, nhưng ít nhất trước khi đối phó với Lê Vân Hàng, ông phải đảm bảo rằng mình không bị nắm thóp nhược điểm nào cả.

Advertisement
';
Advertisement