Truyện: Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn (full) - Lâm Quân, Lê Nhật Linh

“Không tìm được gì cả?”

Jackson lật xem tài liệu trước mặt, không nhìn người đàn ông, vẻ mặt khó đoán.

“Đúng vậy thưa ngài!”

Cho dù ông ta không tức giận, người đàn ông vẫn lo sợ nhìn về phía Jackson, nhớ lại những lời của Lâm Quân đã nói, không dám báo cáo lại!

“Đúng như dự đoán! Anh ra ngoài trước đi!".

“Vâng!” người đàn ông gật đầu

“Sao vẫn chưa đi?”

Jackson ngẩng đầu nhìn người đàn ông, ông ta lập tức thấy lạnh cả sống lưng.

“Ngài Lâm.... muốn tôi chuyển đổi lời cho ngài!”

“Hừm, cậu ta muốn nói gì?”

Lần này, Jackson bỏ tài liệu trong tay xuống, nhìn thẳng vào người đàn ông.

“Nhưng... những lời này tôi không dám nói!” ông ta nhìn Jackson, sợ hãi cúi đầu, chân cũng đứng

không vững.

“Nói!” Giọng nói của Jackson trở nên trầm thấp, nghiêm nghị khiến người khác không dám phản kháng, ông cho rằng không có chuyện gì cả, nhưng hiện tại xem ra Lâm Quân chắc chắn chẳng có lời hay ý tốt nào.

“Ngài Lâm nói, anh ta cho chúng tôi vào nhà khám xét, không phải vì thực hiện việc hợp tác, mà là muốn chuyển lời cho ngài, nói cho ngài biết,..”

Người đàn ông thoáng liếc nhìn Jackson, thấy sắc mặt Jackson thay đổi, càng không dám nói tiếp.

“Tiếp tục nói!”

“Cho ngài biết, anh ta và ngài không đi chung một đường, anh ta không phải là loại người để tiện, bỉ ổi và không muốn hợp tác với ngài, muốn ngài tự giải quyết ổn thỏa!”

“Hừ!” Dứt lời, Jackson hừ lạnh, phát ra tiếng khó chịu.

“Mong ngài bỏ qua cho!”

Người đàn ông bị dọa sợ quỳ trên mặt đất.

“Đồ vô dụng, đứng lên, cút ra ngoài cho tôi!”

Ông vốn muốn nén giận, nhưng thấy cấp dưới dốt nát như thế, như thêm dầu vào lửa, nổi cơn thịnh

nộ.

“Vâng, vâng”

“Lâm Quân!”

Jackson nắm chặt tay, lẩm bẩm tên Lâm Quân, như muốn âm thầm nguyền rủa anh, trong lòng ông càng cảm thấy căm phẫn Lâm Quân hơn.

Ông vốn dĩ rất tán thưởng người thanh niên này, nhưng hiện tại xem ra Lâm Quân quyết tâm đối đầu với ông rồi.

“Sao Lâm Quân không bắt máy?”

Trong phòng bệnh, Hà Dĩ Phong nhìn cuộc gọi tự kết thúc, lẩm bẩm.

Anh ta không biết rằng, Lâm Quân lúc này đang thân mật cùng Lê Nhật Linh, nghe thấy điện thoại rung, ý định đánh chết Hà Dĩ Phong cũng có làm sao có thể nghe điện thoại của anh ta.

“Gọi thêm vài cuộc nữa xem sao!”

Lê Minh Nguyệt vừa ăn khoai tây chiên vừa nói, có vẻ không quan tâm lắm.

"Gọi hai cuộc rồi, Lâm Quân nhìn thấy người gọi là anh, chắc chắn sẽ bắt máy” trừ phi có tình huống đặc biệt...

“A, há miệng!”

Lê Minh Nguyệt trái lại không lo lắng như thế, đút một miếng khoai tây chiên vào miệng Hà Dĩ Phong.

Hà Dĩ Phong nhai rồi nuốt xuống: “Em nói xem, có phải Jackson mang người đến nhà cậu ta lục soát rồi xảy ra chuyện?”

“Anh nghĩ nhiều rồi! Lâm Quân là ai, là người mà ngay cả Jackson cũng không làm gì được, cấp dưới của ông ta sao có thể động đến Lâm Quân?”

“Cũng phải! Vậy cậu ta đang làm gì!”

“Nói không chừng, cậu ta đang...”

Lê Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Hà Dĩ Phong, hai người ăn ý cười xấu với nhau.

“Cậu ta cũng giỏi đấy, có tiến bộ!” Hà Dĩ Phong xoa đầu Lê Minh Nguyệt, không ngừng tươi cười.

“Tất cả đều học theo anh!”

“Chết rồi, có khi nào Lâm Quân sẽ giết anh không?

Lê Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Chắc không đầu, có chăng thì cũng chỉ khiến anh thiếu tay hoặc thiếu chân thôi.”

“Sao em hôm nay xấu tính vậy, có phải là do anh lâu rồi chưa trừng trị em không?

Nụ cười xấu xa trên mặt Hà Dĩ Phong càng ngày càng sâu, nheo mắt, dựa sát vào người Lê Minh

Nguyệt. Trên miệng cô vẫn còn một miếng khoai tây chiên cắn dở, một ít vụn khoai dính ở khóe miệng, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu nhìn Hà Dĩ Phong đến gần, trong phút chốc không phản ứng kịp.

“Hà Dĩ Phong!”

Nghe thấy có người gọi Hà Dĩ Phong, Lê Minh Nguyệt vội vàng đẩy anh ra, mặt đỏ rực.

Ngẩng đầu lên lại thấy Hạ Linh đang tiến đến, vẻ mặt lập tức thay đổi thành hờn giận.

Bị người khác làm phiền, Hà Dĩ Phong có chút không vui, nhìn theo tầm mắt của Lê Minh Nguyệt.

Chương 930: Mơ tưởng

“Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền hai người”

Hạ Linh đi đến, vẻ mặt xấu hổ nhìn Lê Minh Nguyệt. Thực ra, nhìn thấy Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong gần gũi thân thiết, cô hoàn toàn có thể đợi vài phút rồi mới xuất hiện, nhưng cô không chịu đựng được, cố ý đi đến cắt ngang bọn họ.

“Có chuyện gì?” Hà Dĩ Phong mất kiên nhẫn nhìn Hạ Linh. Hôm qua chính là vì chuyện của Hạ Linh khiến Lê Minh Nguyệt không vui, bây giờ anh không muốn làm Lê Minh Nguyệt bị tổn thương nữa.

“Hôm nay công ty truyền đến tin, Jackson muốn tổ chức đại hội cổ đông trong ba ngày nữa. Tôi nghĩ rằng mục đích của đại hội lần này là để đối phó với cha tôi, tôi không tìm thấy Lâm Quân, vì vậy qua đây. tìm anh.”

Vẻ mặt mất kiên nhẫn của Hà Dĩ Phong khiến tim cô đau nhói, nhưng bây giờ cô cũng không thể nghĩ nhiều, chuyện công ty cùng cha mới là nhiệm vụ phải giải quyết hàng đầu.

“Cái gì? Ba ngày!”.

Hà Dĩ Phong nhẩm tính ngày, mới qua hơn mười ngày kể từ khi hợp đồng của Lâm Quân được ký kết, ba ngày sau, hợp đồng vẫn đang trong thời gian có hiệu lực.

Hiện giờ Lê Vân Hàng vẫn chưa tỉnh dậy, những vấn đề chờ được giải quyết quả thực đang vô cùng cấp bách.

Bây giờ chỉ có Lâm Quân mới có thể giải quyết được vấn đề về hợp đồng này.

Nhưng tại sao Jackson lại vội vàng như vậy, lẽ nào sợ Lê Vân Hàng tỉnh lại?

Nếu không thì vì sao ông ta vừa khám xét nhà Lâm Quận xong liền vội vã tổ chức đại hội cổ đông?

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với Lâm Quân, rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi.”

“Ừm, có anh bên cạnh, tôi không sợ gì cả”

Dường như đang cố ý, Hạ Linh giả vờ thản nhiên nói câu này.

Lê Minh Nguyệt lập tức ngẩng lên nhìn cô ta, nhưng Hạ Linh lại một mực né tránh.

“Hạ Linh!”

Hà Dĩ Phong tức giận nhìn Hạ Linh, nhưng dù sao Hạ Linh cũng là con gái, hơn nữa cô ta có vẻ không cố ý, cũng không nói câu nào vượt quá giới hạn, anh cũng chẳng thể trách móc điều gì.

Anh chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Lê Minh Nguyệt, cô tất nhiên không vui, cố tình không nhìn lại Hà Dĩ Phong, cúi đầu nhìn ra ngoài.

“Sao vậy? Tôi nói sai điều gì rồi hả?” Hạ Linh mang vẻ mặt không biết gì, còn có chút ấm ức.

“Không có gì, cô đi trước đi, tôi và Lê Minh Nguyệt còn có chuyện phải nói” Hà Dĩ Phong gật đầu qua loa.

Lê Minh Nguyệt hiên nhiên đang tức giận, việc hôm trước chưa giải thích rõ ràng, Hạ Linh lại đến, anh lần này cũng không dám đi dỗ dành nữa rồi.

“Được.”

Hà Dĩ Phong nhìn Hạ Linh đi xa, anh ngập ngừng huých vai Lê Minh Nguyệt.

“Lê Minh Nguyệt...”

Lê Minh Nguyệt không trả lời, nước mắt lưng tròng.

“Em sao vậy?”

“Đừng động vào em!” Lê Minh Nguyệt giây khỏi lòng Hà Dĩ Phong: “Anh hôm qua nói, anh và cô ấy là chuyện của quá khứ.”

“Đúng vậy” Hà Dĩ Phong cắn chặt răng, cô quả nhiên ấm ức vì chuyện của Hạ Linh.

“Anh và cô ấy đã từng yêu nhau?”

“Ừ” Anh không muốn lừa cô, mà đây cũng là sự thật.

Lê Minh Nguyệt cắn chặt răng, giọng nói càng thêm nghẹn ngào.

“Lê Minh Nguyệt, em đừng khóc nữa, tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi. Người anh yêu bây giờ chỉ có mình em”

“Nhưng cô ta vẫn còn yêu anh”

“Không thể nào, anh với cô ấy hiện tại chỉ là bạn bè, anh sẽ không bao giờ đến với cô ta” Hà Dĩ Phong vội vàng lắc đầu, nói ra lời thật lòng.

“Em rất sợ”

Lời này của Lê Minh Nguyệt không phải là giả vờ, vừa nãy ngẩng đầu nhìn Hạ Linh, lòng cô có chút lo lắng.

Giống như bảo bối của cô đang bị người khác nhìn chằm chằm, gia thế và diện mạo của Hạ Linh đều rất tốt, Hà Dĩ Phong cũng đã từng rất đào hoa, sao có thể làm cô yên tâm đây?

“Sợ cái gì?”

“Em sợ anh rời khỏi em, sợ cô ta cướp mất anh”

“Em yên tâm đi! Không có khả năng đó. Đợi sau khi giải quyết xong việc này, chúng ta về nước, anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa. Anh ngày ngày sẽ chỉ nhìn mình em, có được không?”

Hà Dĩ Phong vỗ về Lê Minh Nguyệt, đau lòng khôn xiết.

“Ừm.”

Lê Minh Nguyệt dần nín khóc, cô cũng hiểu rõ cuộc đối thoại vừa nãy của hai người.

Hà Dĩ Phong thực sự chỉ một lòng với cô, Hạ Linh chỉ là đang mơ tưởng. Cô không nên xúc động như thế, phải tìm cách giúp Lâm Quân và Hà Dĩ Phong giải quyết việc trước mắt rồi mau chóng mang Hà Vi

Nhiên về nước.

Advertisement
';
Advertisement