Nếu thành công, vậy nhân tiện tiêu diệt luôn cả Khải U Quốc, nhất cử lưỡng tiện.
Còn nếu thất bại.
Dùng sự chân thành của Ma Phong đối với mình, cũng sẽ lập tức tự vẫn, không khai ra mình Mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch lớn làm nổ tung đại hội vạn quốc.
“Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh!” Ma Phong không chút do dự thu lại Diệt Thế Hỏa Liên Hoa rời khỏi.
...
Bắc Huyền Thiên, Thủy Tinh Cung.
Đông Hoàng Tử U ngồi ngay ngắn trên băng Phượng thần tọa, trên gương mặt xinh đẹp đều là ý lạnh
Mà ở nơi ánh mắt nàng nhìn đến, tất cả đều bị ý lạnh làm đóng băng.
Trong không khí, tràn ngập hơi thở giết chóc.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, ngàn vị văn thần võ tướng trong huyền băng cung đại điện đều điên cưỡng rung động trong lòng, không dám ngẩng đầu, không dám há mồm thở dốc.
Nếu nói đến sợ hãi nhất, đương nhiên chính là phó tổng quản nội vụ đại thăn Vương Hồng Xuân đang quỳ gối trong điện.
Đông Hoàng Tử U đưa ánh mắt nhìn lên người 'Vương Hồng Xuân.
Ý lạnh trong đôi mắt đẹp, như muốn khiến Vương Hồng Xuân bị đóng băng vỡ nát.
Nghe nàng gằn từng chữ:
“Trong mấy ngày trước, trằm đã nói rõ đại hội vạn quốc không được hao người tốn của, càng không được phép có người lợi dụng cơ hội lần này để kiểm lời trung gian bỏ túi tiền riêng, ăn mòn triều chính.”
“Mà ngươi, Vương Hồng Xuân, biết rõ vẫn cố phạm phải!”
“Ngắn ngủi mấy ngày, người đã lợi dụng danh nghĩa đại hội vạn quốc, nuốt chửng mười vạn lượng vàng, hai vạn khối thượng phẩm linh thạch, ngươi còn có mặt mũi nói mình là nguyên lão hai triều sao?”
Tên Vương Hồng Xuân này, ngay từ đầu chính là một trong mấy đại nguyên lão vẫn luôn âm thầm cực lực phản đối Đông Hoàng Tử U đăng cơ.
Nếu như hẳn chỉ là một lão già ngoan cố, Đông Hoàng Tử U sẽ không thèm để ý, cũng sẽ không đấy hắn vào chỗ chết.
Nhưng lần này, Vương Hồng Xuân dám đổi với thánh ý, mượn cơ hội ăn nhiều tài phú như vậy, Đông Hoàng Tử U không có lý do gì không ra tay!
“Bệ hạ, thần nhất thời hồ đồ, xin bệ hạ Xem ở diệc thần là nguyên lão hai triều, tha cho thần lần này!”
'Vương Hồng Xuân nơm nớp lo sợ cầu xin tha thứ.
"A, nguyên lão hai triều?” Đông Hoàng Tử U cười lạnh một tiếng.
“Có người nói với ta, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chỉ một tên nguyên lão hai triều như ngươi?”
Chúng đại thần nghe xong lời nói này, không khỏi âm thầm giật mình.
Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, đây đúng là một câu nói đại trí tuệ!
Trong thiên hạ này người có thể nói với bệ hạ câu đó, sợ là chỉ có đế phu.
Lúc này Đông Hoàng Tử U chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói:
“Hôm nay, tắm muốn giết gà dọa khi, để cho huyền băng cung này, trở nên khiết bạch vô hà như tuyết đọng bên ngoài!"
Nói xong, ngón tay ngọc của nàng khế bản.
Một lưỡng ánh sáng tím huyền bí bần về phía 'Vương Hồng Xuân, trong nháy mắt xe hắn thành bột phấn cân nuốt vào trong hư không
Thấy thế, toàn trường phải sợ hãi, văn thần võ tướng vội cúi người quỳ lạy:
“Bệ hạ uy vũ!"
“Bệ hạ thánh minh!”
“Chúng thần chắc chẵn cẩn tuân thánh ý của bệ hạ, chết cũng không đổi!”
Sau khi Đông Hoàng Tử U hạ triều, ngày nàng tiến Vẽ càng tâm điện phê duyệt tấu chương.
Trên đường, dáng người nóng bỏng của Nhược Ảnh bỗng nhiên xuất hiện: “Bệ hạ, có tình huống bất ngờ xuất hiện.”
“Nói” Đông Hoàng Tử U đứng chấp tay, phượng bào ung dung hoa lệ nhẹ nhàng bay múa trong gió nhẹ.
Nhược Ảnh: “Quốc quân của Ứng Trạch Quốc khi biết bệ hạ muốn tổ chức đại hội vạn quốc, đặc biệt lệnh cho thái tử tự mình áp giải một lượng lớn vật liệu xây dựng bằng Ngọc Thạch đến địa điểm tiến hành đại hội, trợ giúp xây dựng hội trường.”
“Nhưng mà, khi bọn họ đến biên giới của Bắc Huyền Thiên và Động Nguyên Thiên thì bị một nhóm sơn tặc cướp giết!"
Sau khi Đông Hoàng Tử U nghe được thì nhíu chặt lông mày: "Đám sơn tặc này phải là người của Động Nguyên Thiên không?”
"Phải!"
Nhược Ảnh gật đầu: "Thuộc hạ phái người kín đáo đi tới đó điều tra, phát hiện ra đối phương đến từ Động Nguyên Thiên nhiên của Nhật Chiếu Quốc.”
“Sơn trại đó tên là Lương Sơn trại, trại chủ là Tân Vũ, có lai lịch không nhỏ,"
“Nói ta nghe một chút” Đông Hoàng Tử U mười phần bình tĩnh nói.
Nhưng Nhược Ảnh biết rõ tính khí của nàng, biết nàng rất có thể đã động sát tâm.
Nhược Ảnh: “Người này chẳng những có thiên phú võ đạo siêu tuyệt, hẳn lại còn là ân sư của thánh chủ Động Nguyên Thiên Lăng Phong Thánh Điạ.”
“Mà Lăng Phong Thánh Địa, chính là một trong số thập đại thánh địa của Động Nguyên Thiên, có bối cảnh vô cùng hùng hậu.”
Sau khi Đông Hoàng Tử U nghe xong, cười lạnh một tiếng:
“Nó có bối cảnh hùng hậu đến đâu, Bắc Huyền Thiên của chúng ta cũng phải có thủ báo thù, có oán báo oán.”
“Ngươi sai người thu thập tất cả chứng cứ, rồi dẫn người đến Lương Sơn trại lấy đầu Tân Vũ, tiêu diệt Lương Sơn trại.”
“Rõ!” Trong lòng Nhược Ảnh có chút nhiệt huyết dâng lên.
Có thể nói Đông Hoàng Tử U là người cứng rắn, cực kỳ công chính.
Lương Sơn trại bắt nạt Bắc Huyền Thiên như vậy, chỉ có thể lấy mạnh chế mạnh, mới có thể bảo vệ được càng nhiều người của Bắc Huyền Thiên được an toàn.
Ngay khi Nhược Ảnh muốn rời đi, Đông Hoàng Tử U giơ tay lên ra hiệu nàng chờ một chút:
“Ứng Trạch Quốc rất quan tâm đến đại hội vạn quốc, lại còn phái thái tử đưa đến vật liệu trợ giúp xây dựng.”
“Đây là thành ý, trắm không thể bạc đãi.”
“Ngươi mau chóng chuẩn bị một phần hậu lễ đưa tới Ứng Trạch Quốc, biểu đạt lòng biết ơn của trẫm với hắn.”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!