Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới - Lâm Hiên (FULL)

Nếu như Diêu Thiên Vinh xem thường mình như thế, vậy mình dùng hành động thực tế để chứng minh hắn sai! Nghĩ đến đây, Dịch Trần chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía đại điện Huyền Vân Tông xa xa.  

             Hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Nhụy Nhi, hôm nay ta đi bái vào Thần Vũ Học Phủ!"  

             "Đợi ta học thành, trở lại cưới ngươi!"  

             Bởi vì hắn vận đủ trung khí, gầm lên như sấm, hắn tin tưởng chắc chắn Diêu Nhụy có thể nghe được giọng của mình. Sau khi nói xong, hắn vẻ mặt kiên nghị xoay người rời đi.  

             Diêu Thiên Vinh bị Dịch Trần làm cho sững sờ. Khi lấy lại tinh thần, đã thấy bóng người nhỏ gầy của Dịch Trần dần dần đi xa.  

             Diêu Thiên Vinh không khỏi xùy cười một tiếng: "Thần Vũ Học Phủ yêu cầu thấp nhất là mười lăm tuổi phải đạt tới Linh Luân Cảnh."  

             "Tiểu tử này ít nhất cũng mười sáu mười bảy tuổi, ngay cả Thông Huyền Cảnh cũng không phải, còn người si nói mộng muốn bái vào Thần Vũ Học Phủ?"  

             "Hạng người ăn nói lung tung như hắn, hoàn toàn không xứng với nữ nhi của ta!"  

             Bên cạnh, các đệ tử Huyền Vân Tông nghe vậy đều im lặng gật đầu. Bọn họ cảm thấy Dịch Trần cố ý tìm cho mình một cái bậc thang xuống, miễn cho bản thân quá chật vật.  

             "Thần Vũ Học Phủ chính là Huyền Băng Nữ Đế bệ hạ vì bồi dưỡng tướng lĩnh tương lai mà xây dựng, yêu cầu khá cao, tiểu tử này muốn vào học phủ... chính là người si nói mộng!"  

             Chúng đệ tử đều lắc đầu chế giễu không thôi.  

             ...  

             Huyền Vân Tông đại điện, hậu viện.  

             Một thiếu nữ mỹ mạo người mặc váy sa màu xanh nhạt, bên cạnh có tỳ nữ hầu hạ, ngồi trước bàn đá cắm hoa. Mặc dù thiếu nữ hai mắt mù, không nhìn thấy thế giới xung quanh nhưng ngọc thủ giương nhẹ, động tác cực kỳ thành thạo dứt khoát, tốc độ cắm hoa còn nhanh hơn tỳ nữ.  

             Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến.  

             "Nhụy Nhi, hôm nay ta đi bái vào Thần Vũ Học Phủ!"  

             "Đợi ta học thành, trở lại cưới ngươi!"  

             Diêu Nhụy tay không khỏi lắc một cái: "Đây là giọng nói của Dịch Trần!"  

             Nàng vội vàng đứng lên, muốn đến đại điện gặp Dịch Trần. Đi chưa được mấy bước thì có một tỳ nữ đi vào hậu viện, ngăn cản nàng. Tỳ nữ nói cho nàng chuyện vừa xảy ra, Dịch Trần đã rời đi.  

             Nghe tỳ nữ nói xong, Diêu Nhụy không khỏi khẽ chau mày lại, lộ ra một tia bi thương chi sắc: "Cha, sao ngươi có thể nhục mạ Dịch Trần như thế?"  

             "Nếu như Dịch Trần bị ngươi kích thích làm ra cử chỉ thất thường gì, ta sẽ áy náy cả đời!"  

             Từ ba năm trước khi xuống núi, trong lúc vô tình gặp Dịch Trần, nàng và Dịch Trần cảm mến lẫn nhau. Ba năm này, mượn cơ hội xuống núi, nàng và Dịch Trần cũng tiếp xúc rất nhiều lần. Mặc dù nàng nhìn không thấy nhưng trực giác nói cho nàng, Dịch Trần là một người có thiên phú tu đạo.  

             Nhưng nghĩ tới nơi Dịch Trần muốn đi là Thần Vũ Học Phủ danh chấn thiên hạ, nàng lại cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm. Nghĩ lại, nàng lại bỗng nhiên lắc đầu.  

             "Không đúng, Dịch Trần người cực kỳ có chủ kiến, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bị người ta chi phối!"  

             "Nếu như hắn quyết định, chắc chắn hoàn toàn chắc chắn!"  

             Nghĩ đến đây, Diêu Nhụy rất muốn gặp Dịch Trần một lần. Nếu Dịch Trần bái vào Thần Vũ Học Phủ thật, nàng nhất định phải làm cho phụ thân đồng ý cho mình gả cho Dịch Trần, đồng thời chờ hắn học thành trở về.  

             ...  

             Ở giữa Bắc Huyền Thiên và Động Nguyên Thiên có một sơn mạch tên là Vũ Hà Sơn. Sơn mạch này do mười tám ngọn núi ghép lại, chiếm cứ Bạch Hổ chi vị, thế võ cực mạnh, võ vận hưng thịnh. Cho nên, Đông Hoàng Tử U sáng lập Thần Vũ Học Phủ ở chỗ này.  

             Trên chủ phong cao vút trong mây, nơi đó có quần thể viện lạc Thần Vũ Học Phủ.  

             Lúc này, trên quảng trường trước cửa viện lạc, hơn vạn người đang ngẩng đầu nhìn nhất đại Nữ Đế đến.  

             Rất nhanh, trên bầu trời kim quang chợt hiện, băng khí chen chúc.  

             Chín con Kim Long to lớn kéo Huyền Băng Ngọc Liễn phá vỡ tầng mây sừng sững mà rơi.  

             Khi Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo bốn tiểu bảo bối đi ra khỏi Ngọc Liễn, vạn người đều quỳ hành lễ.  

             "Bái kiến bệ hạ!"  

             "Bái kiến Đế phu!"  

             "Bái kiến chư vị công chúa!"  

             Hành lễ xong, chưởng viện Thần Vũ Học Phủ Tề Bạch Thiên vẻ mặt cung kính tiến lên đón: "Bệ hạ, bây giờ học phủ tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ ngài chủ trì khai trương!"  

             "Được." Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm.  

             Tề Bạch Thiên dẫn nàng đi đến đài cao trong sân rộng.  

             Phượng bào bay múa, dung nhan tú mỹ. Trong mỹ mạo kinh thế lộ ra Đế Hoàng bá khí ngoài ta còn ai, cúi nhìn thành viên học phủ phía dưới.  

             Những người này đều là tinh anh tới từ võ đạo và quân giới Bắc Huyền Thiên và Động Nguyên Thiên. Không chỉ tu vi cao thâm, phẩm hạnh đoan chính, tài hoa hơn người, là lực lượng trung kiên của Thần Vũ Học Phủ.  

             Đông Hoàng Tử U trình bày tôn chỉ mở phủ của Thần Vũ Học Phủ và tương lai rộng lớn của Thần Vũ Học Phủ với bọn họ. Nàng phóng khoáng, cường đại, đa tài, trong lời nói hiển lộ ra sức cuốn hút không có gì sánh kịp, mọi người nghe được mà nhiệt huyết sôi trào.  

             Đợi đến nói xong, còn một khâu cuối cùng thì sẽ tuyên cáo Thần Vũ Học Phủ chính thức mở ra.  

             Tề Bạch Thiên chỉ một khối bia đá cực lớn trước quảng trường, nói ra: "Mời bệ hạ đề tự cho học phủ, để tinh thần cầu học của Thần Vũ Học Phủ chúng ta lưu danh vạn thế!"  

             Đông Hoàng Tử U gật gật đầu, nâng ngọc thủ lên, ngón tay búng một cái, một đạo tử sắc quang mang minh diệu bay ra.  

             Tử quang rơi vào trên tấm bia đá, ầm vang nổ tung, tỏa ra vạn đạo ánh sáng chói mắt.  

             Đợi đến quang mang thối lui, bốn chữ lớn xuất hiện.  

             Dùng võ báo quốc!  

             Nhìn thấy bốn chữ lớn trên tấm bia đá, Tề Bạch Thiên và tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kính sợ. Không hổ là vạn cổ Nữ Đế, không chỉ có thư pháp hùng hậu như rồng, trong câu chữ hiển lộ ra khí thế cũng là bàng bạc to lớn.  

             Dùng võ báo quốc!  

             Bốn chữ, thể hiện tất cả tôn chỉ của Thần Vũ Học Phủ. Đủ lưu danh vạn thế, được các thế hệ kính ngưỡng a!

Advertisement
';
Advertisement