Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới - Lâm Hiên (FULL)

Chương 766 Chương 766. Huyền Băng Nữ Đế thật sự là đại yêu nghiệt!

Huyết Sát Ma Quân và tám vị Ma Quân khác cảm nhận được kiếm khí của Đông Hoàng Tử U, trong lòng đều cảm thấy chấn động không ngừng.

Bọn họ không khỏi thầm tán thưởng trong lòng, Đông Hoàng Tử U không hổ là Nữ Đế muôn thưở, thiên phú thật sự là yêu nghiệt đến cực điểm!

"Mọi người cùng tiến lên, giết nàng!"

Huyết Sát Ma Quân gầm lên một tiếng, cùng với đám người Cửu Luyện Ma Quân đồng thời thúc dục ma công cực mạnh, dùng khí thế muốn hủy diệt thiên địa lao về phía Đông Hoàng Tử U.

Nhưng khi song phương gặp nhau, ý chí chiến đấu của bọn họ lập tức thay đổi.

Vẻ mặt của tất cả Ma Quân đều tràn ngập vẻ kinh hãi.

"Kiếm khí này…"

Bọn họ khiếp sợ phát hiện ra, hiểu biết của bọn họ đối với luồng kiếm khí vừa rồi của Đông Hoàng Tử U vẫn còn nông cạn.

Uy lực thực sự của kiếm khí của nàng đã đạt đến trình độ đáng sợ, có thể trảm nứt tinh thần, chém ngang ngân hà!

Đây không còn là kiếm khí ở trần gian nữa!

"Chạy mau!"

Huyết Sát Ma Quân vội vàng điên cuồng hét lên một tiếng, ý bảo đám người Cửu Luyện Ma Quân không cần liều mạng nữa.

Nhưng đã quá muộn!

Đông Hoàng Tử U cầm Băng Phượng Kiếm trong tay, giống như một con phượng hoàng bay lên Cửu Thiên, khí thế bao phủ hết thảy, kiếm quang bá tuyệt khắp thiên địa.

Bang bang bang...

Ngay khi đám người Huyết Sát Ma Quân đang hoảng sợ nhìn chăm chú, kiếm quang nuốt chửng bọn họ, trong khoảnh khắc khi ánh sáng quét qua, bọn họ lập tức bị nghiền nát thành tro!

Cảnh tượng này khiến cho đám người Huyền Luân Ma Quân và Khải U Ma Quân không nói nên lời.

Trong lòng bọn họ không khỏi gào thét: "Huyền Băng Nữ Đế thật sự là đại yêu nghiệt!"

Bọn họ không khỏi nhìn về phía Lâm Hiên, nghĩ thầm, vị đế phu này đối mặt với một kiếm như thế vẫn bình tĩnh như vậy, nếu để cho hắn xuất kiếm, có lẽ sẽ còn lợi hại hơn một kiếm này của Nữ Đế.

Đôi phu thê này ở cùng một chỗ, thật sự có một loại cảm giác thống trị làm cho người ta tuyệt vọng.

Bàn tay ngọc của Đông Hoàng Tử U khẽ chuyển động, thân ảnh như tiên nhân thu hồi Băng Phượng Kiếm lại.

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Hiên và nhóm tiểu nha đầu, phát hiện bọn họ đều lộ vẻ mặt bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi trận chiến.

Nàng không khỏi âm thầm gật đầu, thầm nghĩ rằng biểu hiện của Lâm Hiên và bọn nhỏ đều thật sự không tồi, đều có một trái tim lớn.

"Bệ hạ uy vũ!"

Tân Tiểu Mạn và La Võ Hạo ở phía sau đều chứng kiến hành động vĩ đại của Đông Hoàng Tử U, chém một kiếm giây sát tám vị Ma Quân, trong lòng bọn họ càng kính sợ nàng hơn.

Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu, cùng với Lâm Hiên mang theo nữ nhi hạ xuống mặt đất.

Huyền Luân Ma Quân vội vàng nói: "Nếu Nữ Đế bệ hạ muốn lấy Tinh Phong Ma Kiếm thì có thể tự mình lấy đi!"

Nói xong, hắn còn chủ động tránh ra, lộ dáng vẻ thần phục, không dám ngăn cản một chút nào.

Đông Hoàng Tử U lắc đầu: "Ta đến đây không phải vì ma kiếm."

Huyền Luân Ma Quân gật gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu: "Cũng đúng, Nữ Đế bệ hạ đã có tiên kiếm trong tay, thực lực siêu tuyệt, không cần dùng đến ma kiếm?"

Tân Tiểu Mạn tiến lên trước hành lễ với Huyền Luân Ma Quân: "Tiền bối, bệ hạ mang tiểu nữ đến đây là muốn cho tiểu nữ gặp phụ thân của tiểu nữ một lần."

Huyền Luân Ma Quân: "Phụ thân của ngươi là?"

Ánh mắt của Tân Tiểu Mạn trở nên run rẩy: "Thiên Phong Ma Quân!"

Thiên Phong Ma Quân!

Không chỉ Huyền Luân Ma Quân, mà đám người Khải U Ma Quân cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn họ vội vàng cẩn thận quan sát Tân Tiểu Mạn, nhìn thấy ấn ký ma liên đang lấp lóe ma quang chính giữa cái trán của nàng, ma lực huyền pháp quanh quẩn xung quanh người nàng, nhìn qua rất là bất phàm.

"Huyền Liên Ma Thể!"

Huyền Luân Ma Quân và Khải U Ma Quân lập tức nhận ra thể chất của nàng.

Khải U Ma Quân nói:

"Công pháp đắc ý nhất của Thiên Phong Ma Quân khi còn sống có tên là ‘Huyền Liên Công Đức Ma Quyết’, nếu tu luyện công pháp này đến cảnh giới tối cao thì có thể thông qua phương thức truyền thừa huyết mạch truyền một bộ phận công lực cho đời sau."

"Nếu đời sau là nam tính thì sẽ nhận được ‘Kim Cương Ma Thể’, nếu đời sau là nữ tính thì sẽ nhận được ‘Huyền Liên Ma Thể’."

"Với huyết mạch của Thiên Phong Ma Quân, nữ tử có được Huyền Liên Ma Thể sẽ khác với những thiên kiêu có Huyền Liên Ma Thể khác, sự khác nhau lớn nhất chính là trên trán sẽ xuất hiện ấn ký của ma liên."

"Mà trên trán Thiên Phong Ma Quân cũng có ấn ký hình một đóa ma liên, không phải huyết mạch của hắn, chắc chắn sẽ không xuất hiện ấn ký tương tự!"

Mạc Tà Ma Quân gật gật đầu: "Nói cách khác, nữ oa này không thể nghi ngờ chính là huyết mạch của Thiên Phong Ma Quân!"

Đám người Sách Luân Ma Quân nghe vậy cũng mỉm cười.

Thiên Phong Ma Quân đã có người kế nghiệp!

Đã từng là lão bằng hữu, bọn họ đương nhiên cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy Thiên Phong Ma Quân còn có nữ nhi sống trên đời này.

Tân Tiểu Mạn vội vàng hành lễ với đám người Khải U Ma Quân: "Hóa ra chư vị tiền bối đều quen biết với phụ thân ta."

Khải U Ma Quân cười nói: "Đó là đương nhiên! Thiên Phong Ma Quân lòng mang chính nghĩa, lúc trước khi hắn quét ngang Nam Vực, chưa bao giờ tàn sát tính mạng vô tội, thái độ làm người của hắn khiến đám người chúng ta phải kính trọng!"

Nói xong lời này, đám người Khải U Ma Quân và Mạc Tà Ma Quân không khỏi ngước nhìn lên Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.

Bọn họ cảm thấy rằng, Tân Tiểu Mạn có thể gặp được đôi phu thê này chính là tạo hóa của nàng.

Mà hiện tại Đông Hoàng Tử U vừa ra tay đã giây sát đám tà ma mạnh nhất Nam Vực, coi như là đã hoàn toàn bình định thế cục ở Nam Vực.

Điều này có nghĩa là trời ở Nam Vực sắp thay đổi rồi?

Đám người Khải U Ma Quân và Mạc Tà Ma Quân không khỏi liếc nhau, đồng thời sinh ra một suy nghĩ táo bạo.
Chương 767 Chương 767. Trời ở Nam Vực sắp thay đổi?

Lúc này Huyền Luân Ma Quân cười nói: "Nữ nhi của Thiên Phong Ma Quân, mời đến đây!"

Bối phận và tư lịch của Huyền Luân Ma Quân cao hơn Thiên Phong Ma Quân rất nhiều, nhưng Tân Tiểu Mạn lại do Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đích thân đưa đến.

Điều này khiến cho Huyền Luân Ma Quân không dám lơ là chút nào, giọng điệu rất khách khí.

Tân Tiểu Mạn vội vàng ôm quyền hành lễ: "Đa tạ tiền bối! Đa tạ bệ hạ và đế phu!"

Nàng đương nhiên biết Huyền Luân Ma Quân đối xử khách khí với mình là bởi vì có Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ở đây.

Sau khi cung kính hành lễ với bọn họ, lúc này nàng mới kích động đi vào bên trong Huyền Môn.

Ước chừng khoảng nửa nén hương, nàng mỉm cười đi ra ngoài, trên khóe mắt vẫn còn một vệt nước mắt.

Sau đó nàng lại hành lễ với Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U:

"Nếu không có bệ hạ và đế phu trợ giúp, tiểu nữ khẳng định vô duyên tới đây bái kiến phụ thân."

"Từ nay về sau, tiểu nữ nguyện lấy mệnh báo ân!"

Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu: "Không cần đa lễ, ngươi có thể thủ vững bản tâm, tuân thủ nghiêm ngặt thiện ý, đó đã là báo đáp tốt nhất đối với chúng ta rồi."

"Vâng!"

Tân Tiểu Mạn thành kính gật đầu, cảm giác lòng dạ của Đông Hoàng Tử U thật to lớn.

Huyền Luân Ma Quân nghi hoặc nói: "Nữ nhi của Thiên Phong Ma Quân, vì sao ngươi không lấy ma kiếm của phụ thân ngươi đi?"

Tân Tiểu Mạn nói: "Thanh kiếm kia chính là vật của phụ thân, hắn đã được chôn cùng với thanh kiếm ở đây, ta sao có thể tham luyến ma kiếm mà quấy nhiễu giấc ngủ của phụ thân được?"

"Thì ra là thế." Huyền Luân Ma Quân giật mình gật đầu.

Đám người Khải U Ma Quân đều yên lặng gật đầu.

Tân Tiểu Mạn không tham luyến ma kiếm, bận tâm đến thân tình, chính là một nữ tử có tấm lòng, có ý chí, không thẹn với huyết mạch của Thiên Phong Ma Quân.

Hô ~

Lúc này một luồng sáng màu tím huyền diệu thần bí xuyên qua tế đàn, chiếu sáng cả Táng Ma Cốc.

"Đây là..."

Mọi người đều nhìn về phía ánh sáng xuất hiện, mơ hồ cảm giác được luồng sáng này có lai lịch cực kỳ phi phàm.

Bọn họ nhìn thấy trong ánh sáng như ngọc có một thanh cự kiếm màu tím thẫm phá không mà ra, lơ lửng phía trên tế đàn.

Sau đó, nó giống như có mắt, bay đến trước mặt Tân Tiểu Mạn.

"Tinh Phong Ma Kiếm! Đây là bội kiếm của Thiên Phong Ma Quân!"

Giờ khắc này, đám người Khải U Ma Quân ngay lập tức nhận ra lai lịch của thanh kiếm này.

Huyền Luân Ma Quân cười nói: "Tiểu nha đầu, ngươi không lấy kiếm, mà kiếm linh của thanh kiếm này lại chủ động tìm ngươi, đây chính là thiên ý!"

Khải U Ma Quân gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là thiên ý, cũng là tâm ý của phụ thân ngươi, nhận lấy đi!"

Tân Tiểu Mạn gật gật đầu, kích động nắm Tinh Phong Ma Kiếm trong tay.

Khải U Ma Quân nói: "Thiên Phong Ma Quân rất được lòng người ở Nam Vực chúng ta, hiện giờ ngươi kế thừa ma kiếm của hắn, giống như có hắn ở bên cạnh ngươi."

"Ngươi có nguyện ý lấy tên Thiên Phong Ma Quân, theo chúng ta cùng nhau thần phục vu Bắc Huyền Thiên hay không?"

Trải qua rất nhiều chuyện, Khải U Ma Quân cảm thấy hiện giờ Nam Vực như rắn mất đầu, người duy nhất có thể mang đến hy vọng cho chư quốc ở Nam Vực chư chính là phu thê Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.

Nếu thiên ý đã sáng tỏ, để cho phu thê bọn họ gặp được Tân Tiểu Mạn, lại tiêu diệt chín tên tà ma lâu năm.

Không bằng chư quốc Nam Vực thần phục dưới chân Bắc Huyền Thiên, đây mới là lựa chọn rất có tiền đồ.

Tân Tiểu Mạn lập tức cầm kiếm quỳ xuống, hành lễ với Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U:

"Nếu có thể được đến bệ hạ và đế phu phù hộ, chính là may mắn của chúng ta!"

Đám người Khải U Ma Quân thấy nàng thông minh như vậy, bèn gật đầu cười, cùng quỳ xuống hành lễ với Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U:

"Chúng ta nguyện trung thành với bệ hạ và đế phu, dù chết cũng không thay đổi!"

Bọn họ tin tưởng.

Với thực lực của các cường quốc của bọn họ, cộng thêm lời kêu gọi từ danh tiếng của Thiên Phong Ma Quân, mười vạn quốc gia ở Nam Vực chắc chắn toàn bộ sẽ xưng thần với Bắc Huyền Thiên.

Trong ánh mắt của Đông Hoàng Tử U lộ ra một tia khí phách của Đế Hoàng: "Được!"

Trong hành trình đến Thiên Ma Giới lần này, có thể lấy Tân Tiểu Mạn làm điểm đột phá, tiêu diệt đám tà ma như Huyết Sát Ma Quân, còn khiến cho đám người Khải U Ma Quân thần phục, đây chính là thu hoạch vô cùng to lớn.

Từ nay về sau, giữa Bắc Huyền Thiên và Thiên Ma Giới lại nhiều thêm một rào chắn khổng lồ.

Đông Hoàng Tử U cảm thấy rằng không có kết quả nào tốt hơn thế này!

...

Ở hướng Bắc của Nam Vực tại Thiên Ma Giới, cách Trung Ương Thánh Thổ năm trăm triệu dặm.

Có một tòa bảo khố lơ lửng ẩn giấu giữa những ngọn Vu Ma.

Xung quanh bảo khố tràn ngập ma khí, ánh sáng huyền bí lúc ẩn lúc hiện, vô cùng kỳ diệu, sinh ra một loại cảm giác người lạ đừng đến gần.

Lúc này, ở bên trong bảo khố.

Một bóng đen đứng khoanh tay, quay lưng về phía cửa chính của đại sảnh trong bảo khố.

Một tên Ma tộc quỳ phía sau bóng đen, vẻ mặt vừa kính sợ vừa sợ hãi liếc nhìn bóng đen rồi nói:

"Sứ giả đại nhân, chúng ta vừa mới nhận được tình báo, phu thê Huyền Băng Nữ Đế đi tới Táng Ma Cốc, giết chết Huyết Sát Ma Quân và chín vị cường giả lâu năm khác ở Nam Vực."

"Đám người Khải U Ma Quân đã có ý định thần phục Bắc Huyền Thiên!"

"Hừ!"

Bóng đen nặng nề hừ một tiếng, một đạo huyền lực quỷ bí màu đen hình tròn nổ tung, khiến không gian xung quanh xuất hiện vô số vết nứt.

Tên Ma tộc đưa tin hoảng sợ, vội cúi đầu xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp toàn thân.

"Ngươi lui ra đi!"

Bóng đen di chuyển ngón tay, ra hiệu cho tên Ma tộc lui ra, sau đó tay phải mở ra, biến ra một quả cầu ánh sáng màu xanh biếc.

Bên trong quả cầu ánh sáng có vô số sợi tơ huyền bí không ngừng di chuyển.

Thỉnh thoảng lại xuất hiện một cái đầu lâu màu xanh biếc, nhìn qua rất đáng sợ.

"Nam Vực thần phục Bắc Huyền Thiên, việc này nếu bị rơi vào tai liên minh thì ta khó trốn tránh được trách nhiệm này!"
Chương 768 Chương 768. Trời ở Nam Vực sắp thay đổi? (2)

"Tuy nhiên, ma cầu lục linh sẽ nhanh chóng thành hình, một khi được phóng thích, nó sẽ có hủy diệt trăm triệu sinh linh nhân tộc."

"Nếu đưa nó đến phụ cận Huyền Băng Cung, ha hả..."

Sau khi thu hồi ma cầu lục linh, bóng đen quyết định mau chóng liên hệ với Ám Thiên quân đoàn.

Hắn tin rằng sau khi trải qua hai lần thất bại, Ám Thiên quân đoàn nhất định sẽ bận tâm đến danh tiếng của mình mà không tiếc mọi giá hoàn thành nhiệm vụ lần thứ ba.

Đến lúc đó, nhiệm vụ phóng thích ma cầu lục linh giao cho bọn họ là thích hợp nhất.

...

Thủy Tinh Cung.

Ánh nắng ban mai vừa mới xuyên qua tầng mây mù chiếu xuống, trong tẩm cung lập tức vang lên một tràng tiếng cười vui vẻ.

Trên chiếc giường bằng ngọc rộng rãi và xa hoa.

Bốn tiểu bảo bối đều chui ra khỏi chăn, nhảy lên nhảy xuống trên giường, giống như bốn chú thỏ trắng nhỏ đáng yêu.

"Da da da, ta muốn đi tham gia Đại hội Trù Trần!"

"Ừ ừ, nhất định sẽ có rất nhiều món ăn ngon!"

Hôm nay là ngày khai mạc Đại hội Trù Trần, là những người thích ăn trời sinh, mấy người Tuyền Châu có vẻ rất hưng phấn.

Bốn tiểu nha đầu nhất trí quyết định, hôm nay phải diện đồ thật đẹp đi ăn cái gì đó.

Về phần ăn mặc như thế nào, vậy khẳng định phải giao cho người phụ thân không gì không làm được của các nàng!

Lúc này Lâm Hiên vẫn đang nằm trên giường, còn chưa thức dậy.

Hắn không ngờ rằng hôm nay mấy tiểu nha đầu lại hưng phấn đến thế, sáng sớm đã chui ra khỏi chăn nhảy nhót trên giường.

Tuy nhiên, khi nhớ ra những nữ nhi đáng yêu này đều là những kẻ ăn hàng, Lâm Hiên hiểu được tâm lý của các nàng.

Không đợi hắn đứng dậy, một khối thịt mềm mại đã đè xuống bụng hắn.

Tuyền Hi cưỡi lên bụng Lâm Hiên, dùng bàn tay nhỏ bé gãi gãi cái mũi của Lâm Hiên:

"Phụ thân đến bây giờ vẫn chưa rời giường, đúng là con heo lười biếng, thật xấu hổ!"

Tuyền Ấu ngồi trên bắp chân Lâm Hiên, quay lưng về phía hắn, hai tay cầm lấy chân Lâm Hiên lắc lắc:

"Phụ thân phụ thân mau rời giường, nếu không ta sẽ cưỡi ngươi như cưỡi ngựa!"

"Ha ha ha, phụ thân rời giường ngay đây!"

Lâm Hiên bị mấy nữ nhi đáng yêu trêu chọc bật cười, nghiêng người ôm lấy Tuyền Hi và Tuyền Ấu.

Hắn dùng tay nhéo nhéo hai má phúng phính của hai tiểu nha đầu, thật sự mềm mại và mịn màng, cảm giác thật tốt.

Sau đó dựa theo yêu cầu của mấy tiểu nha đầu.

Lâm Hiên chọn cho các nàng bốn bộ váy công chúa cực kỳ tinh xảo.

Mặc váy vào, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho toàn thân bốn tiểu bảo bối tỏa ra ánh sáng trắng, giống như bốn tiểu thiên sứ buông xuống nhân gian, vô cùng đáng yêu.

Sau khi Lâm Hiên và các nàng rửa mặt xong, hắn bèn dẫn các nàng trở lại phòng chải tóc.

Tuyền Châu nắm tay hắn lắc lắc: "Phụ thân, hôm nay ta muốn mình phải xinh đẹp nhất để đi tham gia Đại hội Trù Trần, ngươi giúp ta được không?"

Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng tham gia.

"Phụ thân, ta cũng muốn mình đẹp nhất!"

"Ừm ừm, đẹp mới có tâm tình tốt để ăn nha!"

"Oa, Tuyền Hàm tỷ tỷ nói có lý!"

Thấy mấy tiểu nha đầu mong chờ như thế, Lâm Hiên lộ vẻ mặt cưng chiều gật đầu:

"Không thành vấn đề, phụ thân nhất định biến các ngươi thành những công chúa xinh đẹp nhất trên đời!"

Tuy rằng mấy tiểu nha đầu đã đẹp đến cực hạn, giống như được làm từ ngọc.

Nhưng ở trong mắt Lâm Hiên, các nàng vĩnh viễn đều có thể càng xinh đẹp hơn, càng đáng yêu hơn.

Đương nhiên, có bản hướng dẫn hoàn mỹ của bảo mẫu, việc mặc y phục cho mấy nữ nhi đối với Lâm Hiên mà nói quả thực dễ như một bữa ăn sáng.

Mở ra bản hướng dẫn hoàn mỹ của bảo mẫu, Lâm Hiên lại chọn ra bốn kiểu tóc cổ điển cực kỳ đẹp mắt.

Cửu Hoàn Tiên Kế, Thùy Vân Kế, Lăng Vân Kế, Cận Hương Kế.

Này bốn kiểu tóc này đặc biệt thích hợp với mấy tiểu bảo bối, hơn nữa mỗi kiểu tóc đều có thể ghép đôi với tinh cách của tiểu bảo bối, quả thực hoàn mỹ.

Tiếp theo, Lâm Hiên lại chọn lựa ngọc trâm, hoa cài đầu, những đồ trang sức khác, bắt đầu thay y phục cho mấy tiểu nha đầu.

Trong lúc Lâm Hiên đang giúp Tuyền Châu trang điểm, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu ngồi một bên quan sát.

Nhìn một lúc, Tuyền Hi mò mẫm trên người mấy lần, lấy ra một tờ giấy tô son màu đỏ tươi.

Tối hôm qua khi đang chơi đùa trong vườn, tiểu nha đầu chú ý thấy miệng của một người hầu đỏ tươi, sau khi biết rằng nàng dùng giấy tô son bèn tò mò cất một tờ trên người.

Nàng nhớ lại khi người lớn thay quần áo đều sẽ dùng giấy tô son để tô môi, tiểu nha đầu bèn dùng giấy tô son lau môi vài lần.

"Tuyền Hàm, Tuyền Ấu, môi ta có đỏ hay không?" Tuyền Hi quay đầu hỏi hai muội muội.

"Ừ, rất đỏ!"

"Có rất nhiều chấm đỏ!"

Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.

Các nàng nhìn thấy Tuyền Hi bôi đỏ cả cằm của mình.

Tuyền Hi vội vàng lấy tay lau son trên cằm rồi hỏi tiếp: "Như thế này có đẹp hay không?"

Tuyền Hàm và Tuyền Ấu nghĩ nghĩ một lúc rồi cùng gật gật đầu: "Đẹp!"

Mấy tiểu nha đầu cảm thấy, Tuyền Hi tỷ tỷ vốn đã rất đẹp rồi, hiện tại bôi son lên môi lại càng đẹp hơn.

Tuyền Hi đưa giấy tô son ra: "Vậy các ngươi cũng bôi đi!"

"Được!"

Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đều bắt chước Tuyền Hi, bôi đỏ miệng mình.

Lúc này Lâm Hiên đã mặc y phục cho Tuyền Châu xong.

Tiểu nha đầu búi kiểu Cửu Hoàn Tiên Kế, cắm ngọc trâm và chiếc nơ màu tím tinh xảo, giống như một tiểu tiên nữ bị đày xuống trần gian.

Phú quý khí phái, lại hoạt bát đáng yêu.

Vừa thấy là biết nàng xuất thân từ hoàng tộc cấp cao, phàm nhân không thể bằng được.

Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu thấy thế, đôi mắt to đen láy mở to, đều kinh ngạc che miệng nhỏ nhắn kinh hô.

"Oa, tỷ tỷ thật xinh đẹp!"

"Phụ thân thật sự quá lợi hại, biến tỷ tỷ thành một tiên nữ!"

Tuyền Châu nghe nói như thế, vui vẻ ôm lấy mặt Lâm Hiên hôn một cái: "Phụ thân thật tuyệt vời!"

Hưởng thụ sự sùng bái và không muốn xa rời của Tuyền Châu, Lâm Hiên vui vẻ cười to vài tiếng.
Chương 769 Chương 769. Những tiểu bảo bối này thật đúng là biết làm điệu!

Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đi lên ôm Lâm Hiên, tất cả đều ngẩng cái đầu nhỏ lên:

"Phụ thân, môi chúng ta có đẹp hay không?"

Lâm Hiên lộ vẻ mặt cưng chiều: "Đẹp!"

Thực ra tối hôm qua hắn đã biết Tuyền Hi giấu giấy tô son ở trên người.

Hắn vốn nghĩ rằng tiểu nha đầu chỉ là tò mò, không ngờ rằng tiểu nha đầu lại bắt chước người lớn tô son.

Hơn nữa Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng học theo, bôi đỏ cái miệng nhỏ nhắn của mình.

Những tiểu bảo bối này thật đúng là biết làm điệu!

Tuy nhiên, hắn biết đây hành vi bình thường của mấy tiểu nha đầu.

Thiên tính của nữ hài tử là thích chưng diện.

Mà căn cứ theo hướng dẫn hoàn mỹ của bảo mẫu.

Khi nữ hài tử còn nhỏ sẽ rất nhạy cảm với việc trang điểm.

Nếu xung quanh các nàng có người lớn thích ăn mặc đẹp thì các nàng cũng rất dễ học theo, cách ăn mặc sẽ bắt chước người lớn.

Bởi vì Thủy Tinh Cung và Huyền Băng Cung là trung tâm Hoàng quyền của Bắc Huyền Thiên, bất kể là cung nữ hay là nữ phó đều ăn mặc vô cùng hoa lệ.

Trong một môi trường như vậy, mấy tiểu nha đầu hứng thú học tập cũng là điều dễ hiểu.

Lâm Hiên cảm thấy, là một bảo mẫu hoàn mỹ, đối với mấy nữ hài tử thích chưng diện này phải hướng dẫn từng bước, hướng dẫn cho các nàng hiểu được vẻ đẹp chân chính.

Vì thế Lâm Hiên còn nói thêm: "Chẳng qua mấy bảo bối đều còn nhỏ, căn bản không cần tô son."

"Với tuổi của các ngươi, nếu muốn dùng tờ giấy tô son này, phụ thân có thể giúp các ngươi thoa một chút má hồng là được rồi."

Nói xong, Lâm Hiên nhận lấy tờ giấy tô son từ trong tay Tuyền Hi, lấy tay chấm một ít son hồng rồi nhẹ nhàng thoa lên mặt Tuyền Châu.

Mấy người Tuyền Hi ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của Tuyền Châu chỉ hơi đỏ nhưng lại rất đẹp.

Giống như trên khuôn mặt trắng như sứ lộ ra một tia đỏ ửng, trong trắng lộ hồng, độ sáng hài hòa.

Càng giống như một chút màu đỏ giữa bông hoa mẫu đơn, rất đẹp.

"Oa ~ phụ thân nói không sai, tỷ tỷ như vậy quả thực rất đẹp!"

"Vậy thì chúng ta hãy nhanh chóng lau son trên miệng đi!"

Mấy tiểu nha đầu vội lấy tay lau miệng, mấy bàn tay nhỏ bé đều đỏ rực.

Lâm Hiên không khỏi lắc đầu cười cười, xuất ra một đạo linh khí hóa thành linh dịch, rửa sạch cái miệng nhỏ nhắn và bàn tay nhỏ bé của các nàng.

Sau đó, hắn bắt đầu trang điểm cho Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu, sau khi hoàn thành hắn đều thoa một chút phấn hồng lên má các nàng.

Mấy tiểu nha đầu vội tay trong tay chạy đến trước gương, nhìn thấy bản thân mình trong gương đều không khỏi ngạc nhiên cảm thán.

"Oa, thật sự rất xinh đẹp!"

"Oa oa, đẹp quá!"

"Oa oa oa, phụ thân biến ta thành một tiên nữ!"

"Ta muốn phụ thân trang điểm cho ta cả đời!"

...

Nghe thấy những lời nói ngây thơ của mấy tiểu nha đầu, khuôn mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ mặt có cảm giác thành tựu.

Là một người phụ thân, nhìn thấy mấy nữ nhi dưới bàn tay của mình biến thành một đám tiểu tiên nữ, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời không có gì sánh kịp.

Đinh!

Đúng lúc này, âm thanh máy móc của hệ thống bỗng nhiên vang lên.

"Ngươi thông minh khéo tay, giúp cho mấy nữ nhi thể hiện ra vẻ đẹp phi thường, ban thưởng: Kỹ năng hoá trang cấp Tông Sư!"

Nhìn thấy phần thưởng này của hệ thống, Lâm Hiên âm thầm cười.

Lại là một kỹ năng thực dụng tới tay!

Có kỹ năng này, về sau khi nữ nhi dần lớn lên, hắn có thể càng thêm thuận buồm xuôi gió, giúp các nàng ăn mặc càng ngày càng đẹp hơn.

Sau khi thu hồi hệ thống, Lâm Hiên nhìn thấy mấy tiểu nha đầu chạy về phía mình, vẻ mặt tha thiết thúc giục:

"Phụ thân phụ thân, chúng ta mau xuất phát đi tham gia Đại hội Trù Trần đi!"

"Được, chúng ta đi thôi!"

Là một cuồng ma cưng chiều nữ nhi, Lâm Hiên không nói hai lời lập tức đưa các nàng đi lên Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn, đi đến địa điểm tổ chức đại hội Trù Thần ở đại lục Thương Long.

Đại lục Thương Long, Trung thổ Thần Châu đại địa.

Đế quốc Đại Ngụy, chính là quốc gia lớn nhất và phồn hoa nhất trong số ba nghìn chín trăm quốc gia ở Huyền Châu.

Bởi vì đế quốc Đại Ngụy thương mại thịnh vượng, sản vật dồi dào, nên quốc gia hội tụ đủ loại món ngon từ khắp nơi trên thế gian.

Bởi vậy đại hội Trù Trần lần thứ nhất cũng thuận lý thành chương tổ chức tại quốc đô của đất nước này.

Còn chưa tới thời điểm đại hội diễn ra, quốc đô của đế quốc Đại Ngụy đã ngựa xe như nước, khắp nơi đều chật kín người.

Rất nhiều người yêu thích mỹ thực đến từ đại lục Thương Long và Cửu Thiên Tiên Vực, cùng với những người đến từ võ đạo giới, thương giới và các loại nhân sĩ khác ùn ùn kéo đến.

Người người chen chúc khiến cho quốc đô còn phồn hoa hơn trước gấp mười lần.

Tuy nhiên, khác với sự đông đúc náo nhiệt ở những nơi khác.

Tại một tòa tửu lâu ở góc cực Bắc của quốc đô vắng đến mức trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, có vẻ rất vắng vẻ.

Tòa tửu lâu này tên là Vân Mãn Khách, trang khí cực kỳ đơn sơ, thoạt nhìn có vẻ rất thấp kém.

Cho nên dù nằm ở vị trí đắc địa những sinh ý vẫn rất tiêu điều như cũ, gần như không có người nào hỏi thăm.

Ở hậu viện của tòa tửu lâu này, có một gian nhà lợp ngói xanh đổ nát, đó là nơi đặt bếp của tửu lâu.

Lúc này, trong phòng bếp.

Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi mặc trường bào màu đen đang nghiêm túc nấu nướng, bày biện các món ăn, thủ pháp cực kỳ thuần thục.

Chỉ chưa đầy một nén nhang, thiếu niên đã bày xong một bàn đồ ăn.

Đưa mắt nhìn lại, tám món ăn hai món canh, các món đều đẹp mắt, mùi thơm ngào ngạt, có thể nói là sắc hương đều đủ.

Kỷ Tiêu hài lòng nhìn những món ăn trên bàn, âm thầm gật gật đầu:

"Một bàn Bát Bảo Lưỡng Trân này nếu đặt ở bên ngoài, nhất định sẽ khiến cho thực khách khắp thiên hạ tranh nhau đến mức vỡ đầu chảy máu."

"Trong đại hội Trù Trần lần này, ta có thể dùng bàn thức ăn này để gặp gỡ những cao thủ trong thiên hạ!"

Hắt xì.
Chương 770 Chương 770. Công chúa đế quốc Đại Ngụy!

Cửa phòng bếp bị mở ra, dưới ánh mặt trời chiếu vào, một bóng người mảnh khảnh đứng ở cửa.

"Thơm quá!"

Bóng người mảnh khảnh đi vào trong, một đôi mắt to sáng ngời tràn ngập tia sáng kỳ dị, kèm theo vài phần sùng bái nhìn Kỷ Tiêu.

Kỷ Tiêu liếc mắt nhìn thoáng qua, Ngụy Nghi vẫn mặc một bộ võ phục của binh lính như thường lệ.

Y phục thô kệnh của nam nhân không hề ảnh hưởng đến khuôn mặt trái xoan mịn màng như ngọc của Ngụy Nghi.

Kỷ Tiêu cảm thấy nếu Ngụy Nghi thay một bộ y phục của nữ tử, tuy rằng nàng không phải mỹ nhân xinh đẹp nhất, nhưng chắc chắn sẽ rất quyến rũ.

Kỷ Tiêu cười cười: "Ngồi xuống ăn đi!"

Ngụy Nghi nở một nụ cười rạng rỡ: "Mỗi lần đến đây đều có thể ăn những món ăn mỹ vị hiếm quý do ngươi làm, ta cảm giác bản thân mình thật sự rất hạnh phúc!"

Kỷ Tiêu mỉm cười, cũng không trả lời.

Cũng nhờ một lần kỳ ngộ ngẫu nhiên, Ngụy Nghi trong lúc vô tình chạy tới Vân Mãn Khách và gặp được Kỷ Tiêu.

Tuy rằng Ngụy Nghi nữ mặc nam trang, nhưng lúc ấy Kỷ Tiêu chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nàng là nữ nhân.

Nghe nói Ngụy Nghi muốn nếm thử đồ ăn ở nơi này nên hắn đã tự mình làm một phần.

Từ đó về sau, Ngụy Nghi thỉnh thoảng lại chạy tới đây, mỗi một lần đều phải ăn đồ ăn do chính tay Kỷ Tiêu nấu mới được.

Giữa hai người qua nhiều lần tiếp xúc mơ hồ đã có ấn tượng tốt về nhau.

Ngụy Nghi trước tiên húp một ngụm canh, lập tức khen ngợi không ngừng.

Nàng cảm thấy trù nghệ của Kỷ Tiêu chắc chắn có thể lọt vào hàng ngũ đứng đầu, trên thiên hạ này ít có người có thể so sánh với hắn.

Đặt thìa xuống, Ngụy Nghi tò mò hỏi:

"Kỷ đại ca, trù nghệ của ngươi giỏi như thế, vì sao vẫn ở lại cái tửu lâu nhỏ này?"

"Với năng lực của ngươi, chỉ cần đi ra ngoài thử sức, nhất định có thể bộc lộ tài năng, nổi danh thiên hạ."

Nàng nghe nói tòa tửu lâu Vân Mãn Khách này chính là di sản do phụ mẫu Kỷ Tiêu để lại.

Điều kỳ quái là, Kỷ Tiêu kế thừa tòa tửu lâu này nhưng kinh doanh nó không hề tốt một chút nào.

Hắn hoàn toàn có thể dựa vào trù nghệ của mình để làm cho sinh ý trở nên nóng bỏng hơn.

Nhưng Kỷ Tiêu không làm như vậy, điều này khiến cho sinh ý của Vân Mãn Khách vô cùng thê thảm.

Kỷ Tiêu nghe vậy bèn lộ vẻ mặt nghiêm túc: "Chí ta không ở việc buôn bán."

"Vậy ngươi muốn làm cái gì?" Ngụy Nghi lộ vẻ mặt tò mò.

Kỷ Tiêu lạnh nhạt cười: "Đứng đầu trù đạo."

Đứng đầu trù đạo?

Đôi mắt đẹp của Ngụy Nghi sáng ngời, cảm thấy Kỷ Tiêu lộ ra một loại khí chất rất phi phàm.

Nàng vừa muốn mở miệng hỏi lại, bỗng nhiên sau lưng có một đạo linh khí mạnh mẽ đánh úp lại.

Ấm!

Cửa gỗ của phòng bếp bị đập vỡ ngay lập tức.

Hô! Một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng gió mạnh thổi vào phòng, mang theo một cỗ uy áp vô cùng cường đại.

Ngụy Nghi nhíu đôi mày liễu, trong lòng cảm thấy không ổn.

Lúc này một giọng nói uy nghiêm của một người trẻ tuổi vang lên: "Hoàng muội, hóa ra ngươi ở chỗ này!"

Người bước vào là một thanh niên tầm hai mươi tuổi.

Hắn mặc hoàng bào màu vàng, trên có thêu hoa văn bốn con rồng năm vuốt, bản thân mang quý khí của hoàng tộc, khí chất vô cùng uy nghiêm.

Vẻ mặt của Ngụy Nghi thay đổi, vội vàng xoay người lại, rụt rè liếc nhìn Ngụy Bân: "Hoàng huynh!"

Kỷ Tiêu nghe thấy xưng hô giữa Ngụy Nghi và Ngụy Bân, không khỏi chấn động.

Hắn không ngờ rằng, Ngụy Nghi thực sự là công chúa hiện tại của đế quốc Đại Ngụy.

Trước đó, Ngụy Nghi vẫn luôn giấu kín thân phận của mình, Kỷ Tiêu chỉ coi nàng là một tiểu thư nhà quan mà thôi.

"Hừ!"

Ngụy Bân hừ lạnh một tiếng, ba mươi cấm vệ quân ở phía sau đi vào phòng bếp, nhíu mày nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

"Ngươi đường đường là công chúa đế quốc Đại Ngụy, nhưng lại nữ giả nam trang lẻn ra khỏi cung, đi đến nơi thô bỉ đơn sơ này, để gặp riêng một tên phàm phu tục tử."

"Nếu việc này bị truyền ra, đế quốc Đại Ngụy chúng ta còn mặt mũi nào để đứng vững ở Huyền Châu?"

Ngụy Nghi lắc đầu nói: "Hoàng huynh, Kỷ đại ca không phải người thường, hắn có trù nghệ rất cao thâm, có thể làm ra những món ăn rất đặc biệt."

"So với ngự trù trong hoàng cung của chúng ta, hắn còn giỏi hơn!"

Ngụy Bân lạnh lùng nói: "Cho nên hắn hay dùng trù nghệ như mèo cào ba chân này để dụ dỗ một vị công chúa như ngươi?"

Ngụy Nghi thấy từng câu từng chữ của Ngụy Bân cố tình hạ thấp giá trị của Kỷ Tiêu, trên khuôn mặt xinh đẹp không khỏi hiện lên một tia tức giận:

"Hoàng huynh, sao ngươi có thể khinh thường Kỷ đại ca như thế?"

"Người như hắn còn muốn để cho người khác coi trọng hay sao?"

Ngụy Bân cũng lộ vẻ mặt khó chiu: "Có tửu lâu không chịu đi kinh doanh cho tốt, lại ở phía sau đùa nghịch nấu một ít thức ăn dụ dỗ một vị công chúa chưa trải sự đời như ngươi, người như thế còn muốn khiến cho người ta coi trọng hay sao?"

"Nếu nghiêm túc, bản thái tử hiện tại có thể giết hắn, ngươi tin hay không tin?"

Ngụy Nghi nhất thời không nói nên lời, không dám nói thêm gì nữa.

Nàng biết Ngụy Bân có tu vi Tôn Giả Cảnh, có vũ lực siêu phàm.

Nếu hắn muốn giết Kỷ Tiêu, Kỷ Tiêu chắc chắn sẽ hóa thành tro bụi ngay lập tức.

"Đưa công chúa đi!" Ngụy Bân lạnh lùng hạ lệnh.

Cấm vệ phía sau lập tức xông lên trước bắt lấy Ngụy Nghi, lôi nàng ra ngoài cửa.

"Từ từ đã!"

Kỷ Tiêu bỗng nhiên đưa tay ngăn lại.

Linh khí trong tay phải Ngụy Bân như thủy triều sắp bùng nổ, trong mắt lộ ra sát ý nói: "Ngươi muốn ngăn cản hay sao?"

Kỷ Tiêu không trả lời, mà nhìn thẳng về phía Ngụy Nghi: "Ngươi đúng là công chúa đương triều!"

"Cho nên..." Ánh mắt của Ngụy Nghi run lên: "Ngươi có hối hận khi gặp ta không?"

Trong lòng nàng biết rất rõ, đế quốc Đại Ngụy là quốc gia đứng đầu Huyền Châu, có thực lực vô cùng đáng sợ.

Mà nàng thân là công chúa, kim chi ngọc diệp, được phụ hoàng rất sủng ái.

Quốc quân của Đại Ngụy cũng đã có tâm tư gả nàng cho thái tử của một quốc gia mạnh hơn ở Trung Thổ Thần Châu.

Advertisement
';
Advertisement