Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới - Lâm Hiên (FULL)

Chương 856 Chương 856. Mạnh đến không tưởng ! (2)

Quyền kình khủng bố nổ tung, hóa thành cơn lốc múa loạn trên không, trực tiếp đánh bay đám người Việt Chu và binh khí chúng mang theo.

Trong lúc nhất thời, trên bầu trời lần lượt vang lên tiếng xương gãy, khiến người nghe tê cả da đầu.

Cư Xương Lai và đám tu sĩ không nhịn được khen một câu:

"Không hổ làm Chân Vũ la hán chuyển thế, một quyền này của Đạo Thiện cao tăng thật sự là bộc phát hết uy lực của quyền thánh!"

Quyền thánh!

Lấy quyền pháp tu đạo, dùng quyền thuật chiến đấu!

Rèn luyện nhục thân, rèn luyện cốt cách và da thịt, trở thành thánh cảnh võ sư cương mãnh.

Mà Đạo Thiện cao tăng vĩ đại có phật pháp lớn lao duy trì, tu được một thân tu vi đại thánh cảnh.

Vì vậy một quyền này thật sự mạnh đáng sợ, ngay lập tức giết chết ba tên Đế cảnh siêu cường của yêu tộc.

Cảm nhận được quyền kình của Đạo Thiện cao tăng đáng sợ cỡ nào, Mộ Ấu Khanh không nhịn được giật giật mắt:

“Lão hòa thượng quá mạnh!”

Nhìn thấy Đại Thiện cao tăng xuất hiện, đám Hắc lân giao nhân tộc vừa rồi cho rằng đám Việt Chu có thể giết chết Mộ Ấu Khanh, trong chớp mắt lộ ra vẻ kiêng kị nồng đậm.

Trong nháy mắt, mười vạn đại quân Hắc lân gian nhân tộc rơi vào trầm mặc.

Đạo Thiện cao tăng chắp tay trước ngực nói:

"A Di Đà Phật! Đức Phật từ bi, nếu các ngươi lui về biển sâu, vĩnh viễn không xuất hiện, bần tăng có thể tha cho các ngươi một mạng!"

Ầm!

Lời còn chưa dứt, một âm thanh to lớn liền vang lên mười vạn dặm trời cao.

Một tòa thủy sơn che trời ầm ầm rơi xuống, đánh vỡ hư không trong phạm vi vạn dặm.

Đạo Thiện chỉ cảm thấy một uy áp vô cùng khủng khiếp đang tới gần đỉnh đầu mình.

Dù hắn là nhất đại quyền thánh, nhục thân như vàng, cũng cảm giác nguy cơ bị đập vụn .

"Xem ra trong Hắc lân giao nhân tộc còn có cường giả!" "

" Hơn nữa cường giả này rất lợi hại!"

Ánh mắt Đạo Thiện khẽ run rẩy, vội vàng thúc giục chân nguyên, đánh ra Chân Vũ la hán quyền mạnh nhất, xông thẳng lên trời, một quyền đánh vào thủy sơn.

Bùm! ! !

Thủy sơn tan vỡ, biến thành những đợt sóng dữ dội ập xuống.

Nước biển điên cuồng chà ăn mòn kim thân của Đạo Thiện, chẳng mấy chốc trên người hắn xuất hiện vài vết máu.

"Hừ! Đây là loại yêu thuật gì vậy?"

Đạo Thuật bị hoảng đến ngây người, vội vàng thoát thân.

Nhưng vào lúc này, trên không trung lại phát ra một tiếng động lớn, một tòa thủy sơn che trời khác lại ầm ầm rơi xuống .

Đạo Thiện thấy thế không khỏi co rụt con ngươi: "Đây là muốn đè chết bần tăng a!"

Cư Xương Lai và đám tu sĩ ở xa đều chết lặng.

Thủy sơn liên tiếp xuất hiện, tòa sau lớn hơn tòa trước, chắc chắn là cao thủ của Hắn lân giao nhân tộc bên kia đang ra tay.

Mà vị cao thủ này mạnh hơn Đạo Thiện rất nhiều!

"Đại sư, ta đến giúp ngài!"

Mộ Ấu Khanh toàn lực điều động chân nguyên, muốn cùng Đạo Thiện nghiền nát thủy sơn thứ hai.

"Ngọc hư kiếm pháp!"

"Chân Vũ la hán quyền!"

Hai đại cao thủ cùng nhau tấn công, đánh mạnh vào thủy sơn.

Tuy nhiên, lần này thủy sơn không bị đánh tan mà giống như ngưng tụ lại thành Thập Vạn đại sơn, mang theo áp lực đáng sợ rơi xuống.

Mộ Ấu Khanh và Đạo Thiện cảm nhận được một đạo áp lực đáng sợ điên cuồng rơi xuống, có xu thế đè nát thân thể bọn họ.

"Không tốt!"

Hai người đồng thời kêu lên một tiếng, đỡ lấy thủy sơn đang điên cuồng rơi xuống, căn bản không có cơ hội rút thân ra.

Bọn họ đều biết Hắc lân giao nhân tộc chắc chắn có cường giả khống chế phía sau thủy sơn.

Cho dù thoát ra, thì cũng sẽ có thủy sơn thứ ba, thứ tư hạ xuống.

Đến lúc đó, sợ rằng bọn họ sẽ lập tức tan xương nát thịt.

Mộ Ấu Khanh không nhịn được nghiến răng mắng một câu: "Tên hải yêu chết tiệt này, sao lại mạnh như vậy !"

Đạo Thiện cũng niệm một câu: "A Di Đà Phật, xem ra bần tăng không qua được kiếp này rồi!"

Haiz ~

Ngay khi họ đang hết sức tuyệt vọng, một đạo bạch quang huyền diệu phá toái hư không mà đến, trong nháy mắt nổ thủy sơn thành mảnh nhỏ.

Mộ Ấu Khanh và Đạo Thiện đồng thời cảm thấy cơ thể nhẹ hẳn, có cảm giác chết đi sống lại.

Cư Xương Lai và đám tu sĩ lại lần nữa chấn động tột đỉnh.

"Trời ạ, chỉ một đạo huyền lực có thể hóa giải thủy sơn khủng bố như vậy, đây nhất định là cường giả ra tay rồi!"

Bọn họ trong lòng tán thán không thôi, hôm nay may mắn được nhìn thấy cường giả liên tiếp ra tay.

Mà người cuối cùng ra tay rõ ràng mạnh mẽ đến mức không tưởng!

Sở dĩ Cơ Xương Lai bọn họ có cảm giác như vậy chính là vì bọn họ đã tận mắt nhìn thấy một luồng sáng trắng xuất hiện.

Mờ ảo huyền bí như vậy, tựa như một tia chớp lóe lên trên bầu trời sao vậy.

Thế nhưng sau khi va chạm với Thủy Sơn thì bỗng nhiên bùng nổ sức mạnh các vì sao, trực tiếp nổ tung thành vô số hạt nước.

Nhưng vừa nãy, cao tăng quyền thán một thời Đạo Thiện dùng hết sức cũng chỉ tấn công được Thủy Sơn mà thôi.

Ông ta không thể hóa giải được toàn bộ thế tấn công của Thủy Sơn, kim thân vẫn bị trầy xước trong dòng nước chảy, bị thương không ít.

Cứ so kè như vậy cũng hiểu được khoảng cách giữa ông ta và luồng sáng trắng này lớn đến thế nào.

Thân là nhân sĩ thâm niên của Võ Đạo Giới.

Cơ Xương Lai bọn họ đều hiểu rõ, luồng sáng trắng này chỉ là một đòn tấn công tùy ỳ của một đại năng bí ẩn nào đó mà thôi.

Bởi vì mãi đến hiện tại, vị đại năng này vẫn chưa từng xuất hiện.

Tất cả mọi người cũng không cảm nhận được sự tồn tại của anh ta.

Như vậy chứng tỏ, cấp bậc của đối phương quá cao, đã đến trình độ mà bọn họ không thể đuổi kịp.

Một người như vậy, cho dù thần long không hiện thân nhưng vẫn khiến bọn họ kích động, có lẽ phải là một cao thủ siêu cấp đẳng cấp thế giới.

Trái lại, Mọ Ấu Khanh lại nhìn về bãi biển phía xa thản nhiên cười:

“Chắc chắn là biểu tỷ phu ra tay rồi!”

Vừa nãy tình thế cấp bách, nàng ấy quên mất sau lưng còn có Lâm Hiên bảo vệ.

Bây giờ xem ra, đám cao thủ Hắc Lân Giao Nhân Tộc vô dụng gì đó, so với biểu tỷ phu của mình thì đúng thực chẳng là cái thá gì!
Chương 857 Chương 857. Tiên phẩm, giao châu!

Đạo Thiện nhìn theo ánh mắt Mộ Ấu Khanh, chỉ nhìn thấy vùng biển tĩnh mịch.

Bất giác ông ta chắp hai tay hình chữ thập, niệm một câu:

“A di đà Phật, chẳng lẽ đại năng bí ẩn ở phương hướng đó sao?”

Ở đại dương phía Tây, trong vùng biển cách Cổ Vân Sơn Mạch ba trăm nghìn dặm.

Một giao nhân đen tuyền đứng sừng sững trong nước.

Linh khí quanh người sôi sục, hóa thành vô số bọt nước từ trong nước bay lên mặt biển.

Từng luồng sáng đen kỳ ảo di chuyển quanh người hắn ta, khí thế hùng mà đáng sợ khiến mọi yêu thú vạn dặm xung quanh cũng không dám lại gần.

Ầm!

Bỗng nhiên một huyền lực đánh trả, vắt ngang việc dùng công pháp của Việt Võ.

Ánh mắt Việt Võ chợt run rẩy: “Vậy mà lại bị phá rồi sao!”

Hắn ta thi triển “Thiên La Ngự Thủy Quyết” chính là công pháp thượng phẩm.

Có thể dựa vào tu vi Đại Thánh Cảnh của hắn ta, ngưng tụ nước biển trong phạm vi nghìn dặm xung quanh tạo thành một thủy sơn.

Hơn nữa, công pháp càng mạnh thì kích thước của thủy sơn cũng sẽ tăng theo.

Dựa theo tu vi Đại Thách Cảnh trung kỳ hiện tại của Việt Võ mà nói, sau khi dùng hết sức lực thì có thể ngưng tụ được thủy sơn vô cùng đáng sợ cao đến ba triệu thước, nặng tựa như cả trăm nghìn ngọn núi lớn.

Mà thủy sơn thứ hai mới nãy đã khiến hắn ta dùng đến cả phân nửa công lực.

Không ngờ lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy, khiến huyề lực suýt nữa đã đánh trả làm bản thân bị thương.

“Xem ra quanh đây còn có tu sĩ Nhân Tộc khác mạnh hơn!”

Ánh mắt Việt Võ dữ tợn oán giận: “Lần này ta sẽ dốc hết sức lực, xem xem ngươi có thể đánh vỡ được thủy sơn của ta nữa hay không!”

Nghiến chặt răng, Việt Võ dùng hết sức sử dụng chân nguyên, cho đến lại thi triển Thiên La Ngự Thủy Quyết.

Một luồng sáng trắng chói mắt bỗng xuất hiện.

Chiếu sáng cả chục nghìn dặm trên mặt biển, sánh sáng rực rỡ chói mắt.

Lâm Hiên ôm bốn bảo bối nỏ đứng trong nước, vẻ mặt khinh thường nìn Việt Võ:

“Ngươi đừng có uống công nữa!”

Việt Võ nghe vậy thì vội vàng nhìn sang Lâm Hiên.

Cảm giác đầu tiên là khí chất Lâm Hiên bất phầm, vừa nhìn đã biết rất lợi hại.

Mà luồng sáng trắng sau khi chiếu vào bốn bảo bối trong lòng Lâm Hiên thì ánh mắt hắn ta chợt thay đổi.

“Huyền Bắc Thiên Đế Phu!”

Hắc Lân Giao Nhân Tộc sống sâu dưới đáy biển trăm vạn dặm, hiếm khi xuất thể, nhưng không có nghĩa không biết gì về Cửu Thiên Tiên Vực.

Trên thực tế.

Hắc Lân Giao Nhân có rất nhiều con đường tình báo, có thể biết được một vài chuyện lớn của Cửu Thiên Tiên Vực.

Ví dụ như.

Bốn năm trước Nữ Đế Đông Hoàng Tử U đăng cơ, hơn nữa chỉ trong một đêm đã hạ sinh bốn đứa con sinh tư cho một người đàn ông thần bí.

Dựa theo những gì biết về Đông Hoàng Tử U, Việt Võ thật sự có thể dễ dàng đoán được thân phận của Lâm Hiên.

Nhưng hắn ta không ngờ, hắn ta là thống soái, lần đầu tiên dẫn dắt đại quân bổn tộc ra khỏi biển lại gặp được cao thủ có thân phận như Lâm Hiên.

Chuyện này thực sự khiến hắn ta có phần không kịp trở tay, kinh sợ không thôi.

Mà đến lúc này, đương nhiên hắn ta cũng hiểu, người vừa nãy ra tay tấn công mình trong nước, chín là phu quân của Vạn Cổ Nữ Đế này!

“Bắc Huyền Thiên Đế Phu quả nhiên người cũng như tên, thực sự rất mạnh!”

Nghĩ đến đây, Việt Võ vội vàng sử dụng chân nguyên mạnh nhất, ngưng tụ thành một thanh thủy kiếm trảm thiên trong đại dương vô tận.

Ánh mắt Lâm Hiên chợt lạnh: “Châu chấu đá xe!”

Hắt vung tay trái, phóng ra tu vi Cổ Thần Cảnh, đồng thời nắm lấy một làn sóng biển ngưng tụ thành một than thủy kiếm chọc trời.

“Cực Đạo Kiếm Pháp!”

Đến được cấp bậc như hắn, kiếm niệm thông suốt, đứng hàng tiên cấp.

Cho dù dùng nước làm thành kiếm thì vẫn có thể ngưng tụ được uy năng vô biên, có thể chém đứt thiên hà.

“Xoẹt!”

Cảm nhận được khí thế ồ ạt trong kiếm pháp của Lâm Hiên, Việt Võ bất giác hít một ngụm khí lạnh, vội cầm thủy kiếm trong tay lên ngăn lại.

Rầm!

Thủy kiếm chọc trời của Lâm Hiên mạnh bạo chém đứt thủy kiếm của Việt Võ, tạo ra từng đợt sóng biển lớn trong bán kính hàng triệu dặm.

“Tên yêu nghiệt này!”

Ánh mắt Việt Võ thay đổi, sợ hãi vội vàng nước biển vô biên tạo thành tấm chắn nước.

Nhưng căn bản cũng vô dụng!

Thủy kiếm chọc trời của Lâm Hiên chém vỡ tấm chắn nước của hắn ta dễ dàng như chém hoa quả, nổ tung trên đầu hắn ta, chớp mắt đã nghiền nát gần như toàn bộ xương cốt và kinh mạch khắp người hắn ta.

“A!”

Việt Võ tham thiết kêu la rồi rơi vào biển sâu.

Nhưng chỉ chớp mắt đã có một luồng huyền lực trói chặt hắn ta, kéo lên.

“Bắc Huyền Thiên Đế Phu…” Việt Võ run rẩy nhìn Lâm Hiên: “Tại sao ngươi không giết ta?”

Hắn t biết, với tu vi Cổ Thần Cảnh đáng sợ của Lâm Hiên, cộng thêm kiếm chiêu bất thế vô địch, nếu muốn giết hắn ta thì một chiêu vừa nãy đã đủ để chém hắn ta thành hai nửa rồi.

Do đó rõ ràng Lâm Hiên đã kiềm chế lại rồi.

Lâm Hiên lạnh nhạt nói: “Theo ta biết, Hắc Lân Giao Nhân Tộc trước giờ đều ở sâu dưới biển không ra mặt, cho dù là đại họa kinh thiên cả tỷ năm trước cũng chưa từng rời khỏi đáy biển.”

“Tại sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện?”

Có được Cực Đạo Thánh Thư, Lâm Hiên nắm rõ lịch sử của Hắc Lân Giao Nhân Tộc trong tầm tay.

Để có được chân tướng, hắn cố ý nhắc thêm một câu trận đại họa kinh thiên tỷ năm trước vào.

“Ngay cả cái này ngươi cũng biết?” Việt Võ kinh ngạc.

Kiếp nạn Hải Tộc hàng tỷ năm trước, có thể nói là chuyện lớn kinh thiên động địa, chuyện này đió với người của Cửu Thiên Tiên Vực mà nói, chắc hẳn cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng đối với Võ Việt mà nói, chuyện khiến hắn ta kinh ngạc là Lâm Hiên lại biết được động thái của Hắc Lân Giao Nân Tộc trong trận đại nạn đó, chuyện này thực quá sức tưởng tượng.

Việt Võ cảm nhận sâu sắc, Lâm hiên biết được rất nhiều chuyện, rất rất nhiều!

Đối mặt với người cấp bậc như vậy, giấu diếm kiểu gì cũng vô dụng, bởi vì Việt Võ tin Lâm Hiên nhất định có cách để chứng thực.
Chương 858 Chương 858. Tiên phẩm, giao châu! (2)

Mà ánh mắt Lâm Hiên lại lóe lên ánh vàng, nhìn chăm chú tựa như một vị thần, càng khiến Việt Võ càng không dám có ý giấu diếm gì.

“Bẩm Đế Phu, lần này tộc tôi rởi khri biển, là vì cảm nhận được trong Cổ Vân Sơn Mạch có Giao Châu xuất hiện!”

“Tiểu nhân dẫn binh ra khỏi biển là để đến đó tìm kiếm tung tích của Giao Châu!”

“Ra là vậy.”

Lâm Hiên khẽ gật đầu, sau đó khống chế huyền lực đưa Việt Võ vào sâu trong biển nghiền nát.

Với hắn mà nói, Hắc Lân Giao Nhân Tộc không đáng để ý, nhưng Giao Châu thì đáng nhắc đến.

Dựa theo Cực Đạo Thánh Thư ghi lại.

Giao Châu chính là chí bảo của Hắc Lân Giao Nhân Tộc, là do yêu đan của vô số cao thủ Hắc Lân Giao Nhân sau khi chết ngưng tụ thàn, được gọi là tiên phẩm chân chính.

Nếu có thể có được Giao Châu, dùng nó luyện hóa thì có thể kích hoạt được chín mươi chín loại thiên phú Ngự Thủy chỉ trong chớp mắt.

Mà mỗi mội loại thiên phú chắc chắn đều là đỉnh cao!

Thử nghĩ, có được một loại thiên phú thì có thể khiến một tu sĩ nào đó trở thành cao thủ nổi danh.

Vậy nếu đồng thời có được nhiều thiên phú như vậy, đây đúng cám dỗ mê người!

Vì vậy Lâm Hiên muốn nhìn thử xem, Cổ Vân Sơn Mạch có thật sự có Giao Châu hay không.

Theo lời vừa nãy của Võ Việt, Lâm Hiên đoán bọn họ cũng không biết vị trí chính xác của Giao Châu, vì vậy bèn ôm mấy đứa nhỏ rời khỏi vùng biển, đi đến Cổ Vân Sơn Mạch.

Bởi vì Việt Võ đã bị tiêu diệt, Mộ Ấu Khan và Đạo Thiện có thể mạnh tay đối phó với đại quân Hắc Lân Giao Nhân Tộc.

Lúc Lâm Hiên đến thì bọn họ đã tiêu diệt gần như toàn bộ đại quân Hắc Lân Giao Nhân rồi.

Nhìn thấy Lâm Hiên, Mộ Ấu Khanh vui mừng: “Biểu tỷ phu!”

Đạo Thiện nhìn thấy Lâm Hiên thì vẻ mặt lập tức trở nên kính cẩn, chắp hai tay nói:

“Bái kiến Cửu Thiên Tôn Giả!”

Sau khi tham gia Phật Đạo Luận Hội của Lôi Âm Tự, ký ức của Đạo Thiện đối với Lâm Hiên phong thái lẫm liệt vẫn còn như mới, kính nể tôn trọng.

Bây giờ Lâm Hiên vừa xuất hiện, ông ta đã nhận ra vị Phật Đạo Chí Tôn Lâm Hiên này.

Trong giọng điệu và thần thái, vẻ kích động và phấn chấn không giấu nổi, tựa như gặp được thần phật thực sự giáng thế vậy, đối xử với Lâm Hiên vô cùng chừng mực.

Cơ Xương Lai ở phía xa cũng nhanh chóng đoán được thân phận của Lâm Hiên, vẻ mặt bọn họ lập tức trở nên kinh sợ.

“Thì ra đại năng vừa nãy ra tay là Bắc Huyền Thiên Đế Phu, chẳng trách lại mạch đến khó tin như vậy!”

Trong lòng mọi người bỗng chốc kích động.

Sinh thời, có thể được tận mắt chứng kiến phong thái của Bắc Huyền Thiên Đế Phu, đúng thực như trong mơ!

Thấy Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh, cao tăng Đạo Thiện đáp xuống trước Hổ Lao Quan, các tu sĩ Cơ Xương Lai cũng vội ngự phong chạy đến, đến trước mặt Lâm Hiên hành lễ.

“Thủy Vâ Thiên Thái Huyền Tông Cơ Xương Lai, bái kiến Đế Phu!”

“Thùy Vân Thiên Phượng Khánh Tông Thông Nguyên, bái kiến Đế Phu!”

“Thùy Vân Thiên Lục Tuyệt Tông Vương Cửu Chiến, bái kiến Đế Phu!”

Lâm Hiên không động cũng uy nghiêm, khiến các tu sĩ Cơ Xương Lai chỉ đến gần thôi cũng cảm thấy lo sợ.

Mọi người đều tự giác cúi đầu trước phong thái vô biên của hắn, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Hiên.

Lâm Hiên khẽ gật đầu đáp lễ.

Thái độ vừa lạnh nhạt lại và ôn hòa như vậy càng khiến mấy tu sĩ tán thưởng không thôi.

“Ôn nhu khiêm nhường, đúng thực như ngồi trên cao nhìn xuống, đây chính là phong thái của nhân vật lớn đỉnh cao mà!”

Phù!

Sau khi Lâm Hiên và mọi người chào hỏi xong, bầu trời Cổ Vân Sơn Mạch cách đó chục nghìn dặm bỗng thay đổi.

Một cơn gió mạnh kỳ lạ phóng lên cao, tạo thành một luồng khí hình tròn trên cao cả chục nghìn dặm, cuốn theo những đám mây đầy màu sắc vô tận.

Từng áng mây nhanh chóng xoay chuyển ngưng tụ, tạo thành một đĩa mây hình tròn lơ lửng trên không.

Có một luồng sáng tím vàng rực rõ xuyên qua hư không, nổ tung thành một trận mưa ánh sáng trên bầu trười, khiến bầu trời trên toàn bộ Cổ Vân Sơn Mạch ngập tràn bầu không khí huyền ảo.

“Xem ra Giao Châu xuất hiện rồi.” Lâm Hiên lên tiếng.

Giao Châu!

Các tu sĩ Cơ Xương Lai nghe vậy cũng sáng mắt lên.

Đây chính là chí bảo nằm trong mười món chí bảo của Hải Yêu Tộc trong truyền thuyết đấy!

Tương truyền một viên Giao Châu có thể chuyển hóa thành chín mươi chín loại thiên phú thuộc tính Thủy đỉnh cấp, nếu có được, nhất định có thể trở thành cao thủ siêu cấp trong thế giới nước!

Ánh mắt mọi người đều sáng rực.

“Nếu có thể đi theo sau Đế Phu chứng kiến chí bảo của Hải Yêu Tộc này thì đúng là không uổng cuộc đời này!”

Bọn họ hiểu, nếu Giao Châu xuất hiện, nhất định sẽ bị Lâm Hiên đoạt được.

Tuy Giao Châu là tiên phẩm, vô cùng quý giá, nhưng không ai có gan đi tranh giành với Lâm Hiên cả.

Hơn nữa, cho dù không có mắt mà đi tranh giành, chắc chắn cũng sẽ bị thất bại thảm hại.

Bởi vì Lâm Hiên thực sự quá mạnh, có cảm giác khí chất phi phàm áp đảo cả thế giới này.

Vì vậy, mọi người đều tự giác từ bỏ ý định tranh giành này, mà chỉ muốn liếc mắt nhìn một chút là được rồi.

“Cha, mau đưa chúng con qua xem đi!”

Mấy đứa nhỏ cũng biết có bảo bối sắp xuất hiện, vội thúc giục Lâm Hiên xuất phát.

“Được!”

Lâm Hiên cưng chiều khẽ cười rồi ôm bọn nhỏ bay về phía Cổ Vân Sơn Mạch.

Mộ Ấu Khanh, cao tăng Đạo Thiện và mấy người Cơ Xương Lai cũng vội đi theo.

Bởi vì Cổ Vân Sơn Mạch có nơi bí luyện trứ danh Thùy Vân Thiên, nên hào quang Giao Châu xuất hiện đã thu hút toàn bộ tu sĩ trong sơn mạch chạy đến.

Những tu sĩ này cũng không biết sắp tới sẽ xuất hiện vật gì.

Nhưng chỉ dựa vào khí thế này thì bọn họ cũng đoán được là bảo vật cấp thế giới.

Vì thế, có vài tu sĩ đã có ý tranh giành.

Lúc này, một âm thanh hùng hồn vang lên:

“Các vị chớ có tranh giành! Bảo vật này chính là Giao Châu, Bắc Huyền Thiên Đế Phu đã đích thân đến đoạt lấy!”
Chương 859 Chương 859. Mọi người nhường đường nào, an tâm quan sát Đế Phu đoạt bảo đi!

Cơ Xương Lai thầm nghĩ đây là cơ hội tốt để lấy lòng Lâm Hiên, vội vàng dùng linh khí rống một tiếng.

Hắn ta vừa rống lên, các tu sĩ trong Cổ Vân Sơn Mạch đều vô cùng kinh sợ.

“Giao Châu xuất hiện, lại khiến Bắc Huyền Thiên Phu Đế đến đây, vậy chúng ta thực sự không cần tranh nữa!”

“Đúng vậy, phu quân của Huyền Băng Nữ Đế, chắc chắn là nhân vật mạnh ngoài sức tưởng tượng, ai dám tranh giành bảo vật với hắn chứ?”

“Mọi người nhường đường đi, an tâm quan sát Ma Đế Phu đoạt bảo vật đi!”

Lâm Hiên còn chưa xuất hiện đã khiến toàn bộ tu sĩ trong sơn mạch tự giác rút lui, từ bỏ ý định tranh giành.

Sau khi hắn xuất hiện, các tu sĩ lại liếc nhìn, vẻ mặt đều vô cùng kính sợ.

“Quả nhiên Bắc Huyền Thiên Đế Phu người cũng như tên, chỉ với phong thái bất phàm này đã khiến người ta không dám bất kính rồi!”

Lâm Hiên ôm mấy bảo bối đứng trong vầng sáng rực rẽ, đảo mắt nhìn xung quanh.

Chỉ thấy ánh sáng bao phủ xung quan, rất khớp với hiện tượng của một tiên phẩm trước khi xuất hiện.

Nhưng chuyện kỳ lạ là, đưa mắt nhìn khắp sơn mạch này, cũng không thấy tung tích Giao Châu.

Toàn Chu bỗng nhíu mày: “Cha à, bảo vật ở đâu vậy?”

Mộ Ấu Khanh cũng nghi hoặc:

“Đúng là kỳ lạ, một chút bóng dáng Giao Châu cũng không thấy đâu.”

“Biểu tỷ phu, nơi này thực có Giao Châu sao?”

“Có!” Lâm Hiên bình thản gật đầu.

“Ở đâu?” Mộ Ấu Khanh càng hiếu kỳ mở to mắt.

Lâm Hiên khẽ cười, nâng tay lên, bỗng có một luồng huyền quang phóng thẳng lên trời.

Áng mây nhiều màu sắc vốn đang bao trùm cả Cổ Vân Sơn Mạch chẳng mấy chốc đã biến mất dưới sự tấn công của huyền quang rực rỡ khắp trời.

Mọi người đều kinh ngạc quan sát, một viên châu màu tím, bên trong có cả hàng tỷ vầng sáng xanh lam di chuyển xuất hiện trên cao chục vạn dặm.

Lâm Hiên vẫy tay, viên châu tự động rơi vào trong bàn tay hắn.

Toàn Châu kinh ngạc hô lên: “Thì ra bảo bối là như vậy!”

Mộ Ấu Khanh cũng nói theo: “Thì ra đây là Giao Châu!”

Đạo Thiện chắp hai tay: “A di đà Phật, phàm hữu sở tướng, giai thị hư vọng, tôn giả vừa liếc mắt đã phá vỡ hư vọng, đúng là khiến người ta kính nể vạn phần!”

Vừa nãy ông ta đã dùng Thiên Nhãn Hỏa Tinh đỉnh cáp của Phật Gia quan sát cả sơn mạc, phát hiện dưới đám mây có một vầng sáng hỗn loạn ngăn cản tầm nhìn.

Ông ta đoán trong áng mây hỗn loạn kia có thể có Giao Châu, thế nhưng thực lực hạn chế, không thể xuyên qua lớp ngụy trang này được.

Trái lại, Lâm Hiên chỉ liếc mắt đã phá vỡ được lớp ngụy trang này, dễ dàng có được Giao Châu.

Chuyện này khiến Đạo Thiện càng thêm khâm phục Hỏa Nhãn Kim Tinh của Lâm Hiên.

Ông ta cảm thấy, so với Lâm Hiên, ngay cả tuyệt học của Phật Gia rõ ràng cũng có vẻ thua kém, không đáng nhắc tới!

Mộ Ấu Khanh nghe được ý của Đạo Thiện, cảm thán nói:

“Thì ra những vầng sáng vừa nãy là trận pháp phòng ngự!”

Lâm Hiên gật đầu cười: “Không sai! Giao Châu là do yêu đan của cao thủ Hắc Lân Giao Nhân Tộc viễn cổ ngưng tụ tạo thành, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị phát hiện.”

“Mà trận pháp này, tên là “Phi Quang Huyền Thiên Đại Trận”, có hiệu quả mê hoặc cực mạnh, ngay cả tuyệt học Phật Môn “Thiên Nhãn Hỏa Tinh” cũng không thể phá được!”

Mộ Ấu Khanh nghe vậy thì gật đầu: “Ra là vậy!”

Nàng ấy thầm nghĩ biểu tỷ phu mình đúng thực là có thiên nhã, cái gì cũng có thể nhìn thấu.

Còn Đạo Thiện và các tu sĩ đều vô cùng tán thưởng.

Tuệ nhãn Lâm Hiên như đuốc tỏ, học thức sâu rộng, đúng là khiến bọn họ mở mang tầm mắt.

Trong ánh mắt kính nể của mọi người.

Lâm Hiên sử dụng một luồng linh khí, quấn quanh Giao Châu, nghiền nát rồi hấp thụ.

Sau đó một luồng huyền quang xanh lam tỏa ra từ trong thân thể hắn, mọi người đều cảm nhận được hơi nước huyền diệu xâm chiếm toàn thân.

“Không hổ là tiên phẩm, khí thế chỉ vô tình thể hiện ra mà đã dồi dào như vậy rồi!”

Mọi người đều âm thầm tán thưởng.

Thầm nghĩ bảo vật quý hiếm như vậy, cũng chỉ có nhân tài như Lâm Hiên mới đủ tư cách sử dụng.

Rơi vào tay người khác, cũng chỉ như tàn phá cửa trời.

Vì vậy bọn họ không hề có lòng đố kỵ, mà trái lại cảm thấy Lâm Hiên nên có được Giao Châu.

Lâm Hiên âm thầm cười.

Có được chín mươi chín loại thiên phú thuộc tính Thủy, sau này hắn càng dễ dàng mang theo các bảo bối đi sâu xuống biển chơi đùa.

Mà đây mới là phần có ý nghĩa nhất mà Lâm Hiên nuốt lấy Giao Châu!

Mắt thấy Lâm Hiên đã luyện hóa hấp thu Giao Châu, Đạo Thiện vội tiến lên hành lễ:

“A di đà Phật! Pháp Vân Tự tôi cách nơi này năm trăm nghìn dặm, tiểu tăng xin mời tôn giả đến chỗ tôi ngồi một lát, để các sư huynh đệ và các đệ tự bổn tự được nghe chân ngôn của tôn giả, được chiêm ngưỡng phong thái của tôn giả!”

Lâm Hiên không cả nể gì gật đầu: “Cũng được.”

Trụ trì Pháp Vân Tự, Đạo Chân Đại Sư chính là một trong mười tám vị Phật tương lai đương thời, ban đầu lúc ở Phật Đạo Đại Hội, cũng rất kính nể Lâm HIên.

Lâm Hiên thầm nghĩ nếu đã đến gần Pháp Vân Tự, vậy thì cứ nhận lời mời của Đạo Thiện, đương nhiên cũng nên đến ngồi một lát.

“Tôn giả, mời!”

Đạo Thiện vui mừng.

Co thể mời được ton giả Cửu Thiên đến Pháp Vân Tự làm khách, quả thực là vinh dự to lớn.

Cho dù ông ta là cao tăng có tấm lòng sâu như giếng cổ nhưng vẫn cảm thấy vinh quang tột cùng!

Tại Pháp Vân Tự.

Thân là miếu tự đứng đầu Thùy Vân, kiến trúc Pháp Vân Tự rộng lớn tráng lệ, tượng Phật như thần.

Khách hành hương nối liền không dứt, người đông như nước.

Tiếng chuông chậm rãi vang vọng quanh quẩn Pháp Vân Sơn nơi có Pháp Vân Tự.

Tựa như Phật đang hát tiếng Phạn vậy, khiến tất cả mọi người đều chìm đắm vào trong ý niệm Phật pháp bao la, nghiêm trang.

Lúc này.

Trước cửa Quan Tâm Các trong tự, một tiểu hòa thượng hoảng hốt lo sợ kêu lên, đánh vỡ bầu không khí nghiêm trang trong miếu tự:

“Phó trụ trì, không tốt rồi, trụ trì viên tịch rồi!”
Chương 860 Chương 860. Chân Phật truyền thế!

Trên bồ đoàn trong Quan Tâm Các, có một lão hòa thượng tai to mặt lớn, râu bạc trắng trông rất phúc hậu đang ngồi xếp bằng.

Ông ta chính là phó trụ trì của Pháp Vân Tự, Đạo Hoài Cao Tăng.

Nghe thấy tin tức của chủ trì sư huynh Đạo Chân viên tịch, Đạo Hoài quát lớn:

“Tuệ Minh, chớ có nói bậy!”

“Trụ trì sư huynh đang tu luyện “Đại Vô Niết Bàn Kinh”, đã sắp viên mãn công pháp rồi, sau khi thành công có thể tăng thêm một trăm nghìn tuổi thọ, sao lại chết được chứ?”

Tuệ Minh vội nói: “Phó trụ trì, đệ tử vừa mới quét dọn bên ngoài cửa điện Thiên Tịnh, vô tình nghe thấy bên trong điện truyền đến tiếng kêu la đau đớn.”

“Đệ tử vội vàng vào cửa xem thì thấy trụ trì khắp người có luồng sáng vàng, vẻ mặt đau đớn nhăn nhó, không kịp đợi đệ tử lên tiếng hỏi thì trụ trì bỗng nhiên đã nằm cứng ngắc ở đó, hoàn toàn không còn hơi thở!”

“Khắp người có ánh sáng vàng?” Đạo Hoài suy nghĩ cẩn thận, lập tức giật mình, vội vàng đứng dậy nói: “Không tốt rồi, e rằng sư huynh thực sự gặp nạn rồi!”

Đại Vô Niết Bàn Kinh chính là tuyệt học cấm kỵ chí cao của Pháp Vân Tự.

Nếu muốn tu hành tuyệt học này, phải bắt buộc kiềm chế máu huyết vận chuyển trong cơ thể, tạo ra hiện tượng chết giả.

Đợi đến khi máu huyết hoàn toàn ngừng vận chuyển nửa canh giờ sau, thì lại cố gắng vận dụng máu huyết, thoát ra khỏi tình cảnh giả chết.

Mà lúc này, quanh cơ thể sẽ xuất hiện ánh sán vàng rực rỡ.

Giống như phượng hoàng vàng niết bàn, chết rồi sống lại, công lực tăng mạnh.

Vòng đi vòng lại, trải qua chín chín tám mốt lầ niết bàn.

Thì có thể có được Phật Đà Niết Bàn Thể, cùng với tuổi thọ ít nhất cũng một trăm nghìn năm.

Nếu trong quá trình này xảy ra chuyện bất ngờ, không thể thoát khri tìn cảnh giả chết, biến thành chết chật, thì ánh sáng vàng ngoài thân thể sẽ chảy ngược mãi cho đến khi biến mất.

Kết hợp với lời của Tuệ Minh, Đạo Hoài đột nhiên có dự cảm không lành.

Ông ta dẫn theo Tuệ Minh vội vàng chạy đến điện Thiên Tịnh, sau khi tiến vào thì thấy Đạo Chân quả nhiên đang nằm đó cứng đờ.

Đạo Chân một tay đặt trước ngực, như muốn chắp hai tay thành chữ thập.

Nhưng tay còn lại chỉ nâng lên cao, chỉ về phìa trước.

Tư thế này vô cùng kỳ lạ, Đạo Hoài nhìn thấy mà cũng mờ mịt.

Đạo Hoài vội tiến lên kiểm tra, phát hiện Đạo Chân hoàn toàn không còn hơi thở, nhịp mạch dừng lại, quả thực đã chết rồi.

“Sư huynh!”

Vẻ mặt Đạo Hoài lập tức hóa bi thương: “Đại Vô Niết Bạn Kinh của huynh trước giờ tu luyện vẫn ổn thỏa, sao đột nhiên lại thất thủ mất mạng như vậy?”

Tuệ Minh nhíu mày nói: “Phó trụ trị, tay phải trụ trì tại sao lại chỉ về phía trước?”

Đạo Hoài bỗng giật mình, vừa nãy ông ta đã cảm thấy tư thế này của Đạo Chân rất kỳ lạ rồi.

Bây giờ Tuệ Minh nói như vậy, ông ta vội vàng nhìn theo hướng chỉ tay của Đạo Minh.

Chỉ thấy trên hướng mà tay Đạo Chân chỉ, có một câu đối treo trên tường.

Trăng treo núi vắng soi đường thiền.

Chim đêm nghe kinh mến Pháp Môn.

Tuệ Minh vội hỏi: “Phó trụ trù, trụ trì chỉ vào câu đối này, rốt cuộc là có ý gì?”

Đạo Hoài ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Đây chỉ là một câu đối Phật Pháp rất bình thường, ta nào biết được dụng ý của sư huynh?”

Tuệ Minh nghe vậy thì im lặng.

Hắn ta nhớ rõ các sư huynh trong tự từng nói, trụ trì Đạo Chân Cao Tăng không chỉ tu vi thâm sâu, mà Phật Pháp cũng uyên bác, trình độ thâm hậu.

Mà Phật Pháp của Đạo Hoài so ra thì yếu hơn, không thể bằng một phần ba Đạo Chân.

Vì vậy, ông ấy không hiểu được ý của Đạo Chân cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ là…

“Trụ trì trước lúc lâm chung chỉ vào câu đối này chắc chắn không phải ngẫu nhiên, nói không chừng có liên quan đến cái chết của ông ấy!” Tuệ Minh nói.

Đạo Hoài nặng nề thở dài: “Đạo lý này ta cũng hiểu, chỉ là trong Pháp vân Tự chúng ta thì sư huynh có Phật Pháp thâm sâu nhất, sợ rằng không ai có thể lĩnh hội đực ý của huynh ấy!”

Lắc đầu, Đạo Hoài quyết định vẫn nên đặt tay Đạo Chân xuống trước.

Đạo Chân thân là cao tăng sẽ là Phật tương lai, quản lý Pháp Vân Tự một trăm mười nghìn năm, mats thấy công đức sắp viên mãn, tu được thân Phật, nào biết lại mất mạng như vậy.

Đạo Hoài cảm thấy, Đạo Chân dù viên tịch, cũng không thể cứ duy trì tư thế kỳ lạ như vậy.

Mắt thấy thân thể Đạo Chân đã cứng như sắt, Đạo Hoài chỉ đành sử dụng linh khí, muốn cố gắng thả lỏng các kinh mạch trên cánh tay phải, để ông ấy bỏ tay xuống.

Ở bên kia.

Thong thả đi trên Pháp Vân Sơn.

Một lão hòa thượng mặc áo cà sa trắng rách nát, cổ đe chuỗi hạt gỗ cẩm lai, trong tay cầm quải trượng, đi chân trần lên núi.

Chẳng mấy chốc, ông ấy đã đến trước cửa Pháp Vân Tự.

Đệ tử trước cửa Pháp Vân Tự thấy ông ấy mặc đồ kỳ lạ, thì tiến lên hành lễ:

“A di đà Phật, đại sư đến đây có chuyện gì?”

Đự tử Pháp Vân Tự thấy lão hòa thượng cũng ăn mặc như một tăng nhăn, thì đoán ông ấy là du tăng đi khắp bốn phương.

Mắt thấy quanh người lão hòa thượng có Phật quang ẩn hiện, đệ tử Pháp Vân Tự đoán có khả năng ông ấy là cao tăng đắc đạo, giọng điệu kính cẩn.

Lão hòa thượng ngẩng đầu nhìn cửa Pháp Vân Tự, ánh mắt có chút lạnh lẽo:

“Bần tăng danh hiệu Pháp Huyền, cố ý đến đây muốn luận Phật Đạo với quý tự!”

Pháp Huyền!

Đệ tử của Pháp Vân Tự nghe vậy, bất giác ánh mắt run rẩy.

Bọn họ không biết Pháp Huyền, nhưng đối với danh hiệu này cũng như sấm nổ bên tai.

Dựa theo lời đồn trong tự.

Hơn một trăm nghìn năm trước, chỉ sau một đêm đã có một miếu tự mới xuất hiện tại Thùy Vân Thiên, tên là Đại Hoa Tự.

Trụ trì của Đại Hoa Tự này tên là Pháp Huyền.

Tương truyền Pháp Huyền chính là ngừi có thiên phú tu Phật nhất, không những tu vi cao thâm khó đoán, mà trình độ Phật Pháp cũng rất tinh thông.

Thường xuất hiện Phật quang những lúc giảng đạo, được gọi là Chân Phật chuyển thế.

Thế nhưng, lại khác với vô cầu vô tranh như Phật gia giảng dạy, Pháp Huyền chính là người theo đuổi công danh địa vị.

Advertisement
';
Advertisement