Cái tên Quý Thương Hải khốn kiếp này, cuối cùng cũng nhận được báo ứng xứng đáng!

"Chết đi!"

Miêu gia lão tổ lạnh lùng nói, thân hình lóe lên đã đến trước mặt Quý Thương Hải, kim đao long văn hung hăng bổ lên đầu Quý Thương Hải.

Rắc! Một tiếng vang lên, kim đao long văn tách thân thể Quý Thương Hải ra, trong nháy mắt chia hắn ra làm hai.

"Lợi hại!"

Đám gia chủ Miêu Phi Phượng bị một màn này chấn động sâu sắc, không khỏi nắm chặt tay điên cuồng gào lên.

Về phần hàng trăm tùy tùng do Quý Thương Hải mang đến, bị một màn xuất thủ tàn bạo của Miêu gia lão tổ dọa đến toàn thân run rẩy, đám người liều mạng thúc giục chân nguyên muốn chạy trốn.

"Đi chết đi!"

Miêu gia lão tổ hét lớn.

Thân hình thấp bé bùng nổ, hóa thành thân ảnh bạo long hồng hoang khổng lồ lao vào đám đông, kim đao long văn phát ra đao mang, nghiền nát bọn chúng như chém dưa thái rau.

Chưa đến năm hơi thở, hàng trăm Đế cảnh, tôn giả cảnh, đều bị diệt sạch!

Trong đại điện Miêu gia chỉ còn lại một đống hài cốt và vết máu, khắp nơi bữa bãi không chịu nổi.

Miêu Phi Phượng và đám Hàn Thiên Lập thể kìm được kính sợ trong lòng, tất cả đều đứng dậy, quỳ gối hành lễ:

"Lão tổ uy vũ!"

Trong lòng bọn họ đều cảm thấy vui mừng và kích động, có Miêu gia lão tổ xuất hiện, kế hoạch khai thác sông Thiên Hà có thể thuận lợi tiến hành.

Không chỉ vậy, có che chở của Miêu gia lão tổ, có lẽ rất nhanh sẽ thoát khỏi sự khống chế và lăng nhục của Phong gia.

Miêu gia lão tổ nhìn Miêu Phi Phượng nói:

"Lão tổ ta năm đó dựa vào sức một người, lăn lộn ở Thái cổ thần đình nhiều năm, vất vả sáng lập ra Miêu gia."

"Vốn tưởng rằng các ngươi có thể đem Miêu gia phát dương quang đại, không ngờ các ngươi một đời không bằng một đời, hiện tại đã sa sút đến mức phải sống nhờ dưới mái hiên người khác, cẩu thả cầu sinh.”

"Nói thật, nếu không công pháp chuẩn tiên giai của tiểu tử kia lộ ra sát ý quá mạnh, lão tổ ta cũng không muốn ra tay giúp ngươi!"

Miêu Phi Phượng nghe vậy lộ vẻ vô cùng xấu hổ, cúi đầu xuống đất:

“ Tôn nhi hổ thẹn!”

“Hừ!”

Miêu gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó thở dài.

"Thôi! Lão tổ ta ngủ yên trong đại điện này ba trăm vạn năm chưa xuất hiện, nếu hôm nay ta xuất hiện, vậy liền tiện đường giúp ngươi thoát khỏi Phong gia!"

Miêu Phi Phong nghe vậy vui mừng khôn xiết, hắn muốn chính là lời này của lão tổ.

"Đa tạ lão tổ!"

Hử? ? ?

Miêu Phi Phượng vừa nói xong với Miêu gia lão tổ, bên ngoài đại điện xuyên tới một luồng khí tức đáng sợ không gì sánh nổi.

Khí tức này mênh mông như trăm vạn hải vực, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, vô cùng hùng hồn bá đạo.

Ngay cả Miêu gia lão tổ cảnh giới Cổ thần khi cảm nhận được luồng khí tức này cũng không khỏi cau mày, ánh mắt lộ ra kinh ngạc.

Sau đó liền nghe thấy một giọng nói hồn hậu mà uy nghiêm:

“Chỉ dựa vào đám kiến hôi các ngươi, còn muốn đối phó Phong chúng ta?”

Thần quang lóe lên, một nam tử trung niên mặc trường bào tử sắc thiếp vàng, có bộ râu đen dài, đạp cửa đi vào.

Mỗi bước đi của hắn, dưới chân liền xuất hiện một đạo ngũ sắc huyền quang.

Phía trên đầu lập lòe ba loại hoa xanh, lam, đỏ.

Khí thế cực kỳ bất phàm!

Miêu gia lão tổ không khỏi nheo mắt lại, vẻ mặt cảnh giác: “Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triêu nguyên, cổ thần chi tư!”

Đám Miêu Phi Phương trực tiếp kêu lên: "Phong gia gia chủ!"

Nam tử râu dài mặc trường bào chính là Phong gia gia chủ, Phong Kình Thương.

Đừng nhìn bộ dạng Phong Kình Thương râu dài mặt trắng, hào hoa phong nhã, trên thực tế, tính tình của hắn cực kỳ tàn bạo, ngang ngược càn rỡ đến không thể tưởng tượng được.

Chính vì hắn có tính cách như vậy, mới có thể dẫn dắt Phong gia đứng vững gót chân ở Thái Cổ Thần Đình.

Sau đó một đường phát triển lớn mạnh, thành công thăng lên tầng thứ hai, chân đạp lên vô số gia tộc ở hạ tầng.

Trong Thái cổ thần đình tất cả đều lấy thực lực làm chuẩn, đẳng cấp cực kỳ nghiêm khắc, có thể nói Phong Kình Thương đã phát huy tiềm năng của Phong gia đến cực hạn.

Ầm, ầm, ầm.

Ước chừng nghìn người theo sau Phong Kình Thương đi vào cửa, đều là tu vi tôn giả đỉnh phong và trên đỉnh phong, khí thế vô cùng cường đại.

Quét qua hài cốt Quý Thương Hải và đám người Quý gia, Phong Kình Thương cười khẩy:

“Quý Thương Hải có chút nóng nảy, hơn nữa mệnh cũng không tốt.”

“Nếu hắn trì hoãn một chút, đợi bản tọa đến, hắn căn bản không phải chết!"

Miêu Phi Phong và đám gia chủ nghiến răng, im lặng.

Từ trong lời của Phong Kình Thương, dễ dàng nhận ra hắn đã ở đây theo dõi nhất cử nhất động của mọi người.

Chẳng qua Quý Thương Hải ở hạ tầng, nên hắn mới chọn cái ở gần, đến đại điện Miêu gia trước.

Nghĩ tới đây, Miêu Phi Phượng và những người khác đều lộ vẻ oán hận và kiêng kỵ sâu sắc.

"Phong Kình Thương không chỉ có tính tình độc ác mà còn là lão cáo già xảo quyệt và đa nghi."

"Chúng ta sống dưới trướng của hắn, sớm muộn gì cũng có ngày xé mặt với hắn!"

Miêu gia lão tổ cũng cảm thấy Phong Kình Thương không đơn giản, hắn cầm kim đao long văn trong tay, lạnh lùng nói:

"Miêu gia chúng ta không cần dựa vào Phong gia để sinh tồn, nếu ngươi thức thời thì nhanh cút khỏi đây!"

Dựa vào tu vi Cổ thần cảnh của Phong Kình Thương, Miêu gia lão tổ cũng không định trực tiếp động thủ, vẫn là tận dụng hết khả năng, dùng khí thế uy bức Phong Kình Thương rút lui.

"Ha!" Phong Kình Thương cười khinh thường, "Lão cẩu ngươi giết được vài tên rác rưởi, liền cho rằng mình vô địch sao?"

Miêu Phi Phượng nghe vậy tức giận hét lên: "Phong Kình Thương, sao ngươi dám sỉ nhục Miêu gia lão tổ chúng ta!"

Phong Kình Thương cười lạnh : "Sỉ nhục? Tachỉ nói sự thật thôi!"

Lời hắn vừa nói xong, một đạo kim quang nghịch thiên liền ầm ầm bùng nổ.

Miêu gia lão tổ toàn thân kim quang như ảo, phá vỡ trăm nghìn tầng không gian.

Advertisement
';
Advertisement