Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới - Lâm Hiên (FULL)

Nói xong, nàng đưa tấu chương của đại thần Công bộ của Động Nguyên Thiên cho Đông Hoàng Tử U.

Sau khi Đông Hoàng Tử U nhìn thoáng qua, viết chú giải trên đó rồi nói:

"Nói cho bọn họ biết, ngày mai trẫm sẽ đến đó."

Sau khi lấy được Động Nguyên Thiên, Đông Hoàng Tử U đã nghĩ đến chuyện Hoàng lăng của Thiên Nguyên Cung.

Nàng cảm thấy, từ xưa đến nay, tất cả mọi người đều luôn dành sự tôn trọng lớn nhất cho người đã khuất.

Các đời Đế Hoàng cũng chưa bao giờ san bằng Hoàng lăng của địch quốc.

Dù sao người chết là lớn nhất.

Động đến Hoàng lăng của đối phương, chẳng những sẽ khiến cho chư vị đại thần của Động Nguyên Thiên bất mãn, còn có thể dẫn tới dư luận phẫn nộ, đó chắc chắn không phải là cử chỉ sáng suốt.

Cho nên Đông Hoàng Tử U quyết định giữ lại Hoàng lăng của Thiên Nguyên Cung ở mức độ lớn nhất có thể.

Nhưng dù sao Động Nguyên Thiên đã thuộc về Bắc Huyền Thiên, Hoàng lăng cũng không thể hoàn toàn dựa theo dáng vẻ trước kia, có một số chỗ bên ngoài cần phải thay đổi.

Mà làm thế nào đạt được sự cân bằng hoàn hảo thì cần Đông Hoàng Tử U tự mình ra mặt tiến hành giám sát.

Chuyến lớn như thế này, nàng đương nhiên sẽ không đứng nhìn.

"Vâng!"

Nhược Ảnh nhận lệnh rồi lui về phía sau.

Nhóm Tuyền Châu lập tức lôi kéo tay Đông Hoàng Tử U: "Mẫu thân, ngày mai ngươi muốn đi Động Nguyên Thiên hay sao?"

Đông Hoàng Tử U lập tức đoán được tâm tư của mấy nữ nhi, gật đầu nói:

"Đúng vậy, mẫu thân đưa các ngươi đi cùng được không?"

"Được!"

Mấy tiểu nha đầu vui vẻ nhảy cẫng lên.

Đi đến Động Nguyên Thiên, chẳng những có thể nhìn thấy nhiều thứ để chơi, lại còn có thể có nhiều thời gian ở cùng với mẫu thân hơn, thật sự là một mũi tên trúng hai đích!

Đông Hoàng Tử U ngẩng đầu nhìn Lâm Hiên: "Vậy ngày mai chúng ta cùng đi Động Nguyên Thiên."

"Ừm." Lâm Hiên thản nhiên gật đầu.

. . . . . .

Động Nguyên Thiên.

Hoả Vân Tông.

Ánh trăng sáng tỏ, sương mù mờ ảo.

Lúc này, màn sương đêm bao phủ bầu trời trên hậu viện của đại điện tông môn, khiến cho cả tòa hậu viện có một loại cảm giác bí ẩn.

Mà trong căn phòng ở cực bắc của hậu viện, có tiếng hét phấn khích của nữ tử trẻ tuổi truyền ra có quy luật, làm cho hậu viện vốn yên tĩnh trở nên náo nhiệt và kiều diễm hơn vài phần.

Lúc này bên trong phòng.

Ánh sáng đỏ và xanh xen kẽ loé lên, từng đạo linh khí hùng hậu như gợn sóng tuôn ra.

Trong ánh sáng lấp loé phản chiếu ra thân thể của một nam một nữ, đang quấn lấy nhau.

Bọn họ chẳng những lấy tư thế nào đó dung hợp cùng một chỗ, lại thông qua trán bắn ra hai đạo ánh sáng huyền bí đan xen vào nhau.

Khi sóng ánh sáng càng ngày càng mạnh mẽ hơn, hai người càng trở nên phấn khích hơn.

Ầm!

Một đạo linh khí mạnh mẽ hơn nổ tung.

Ánh sáng xanh rung động như thủy triều trong căn phòng, khiến cho không gian rung chuyển.

Nữ tử hưng phấn nói: "Ngọc Lâm, ngươi đã đạt đến Chuẩn Đế Cảnh!"

Trần Ngọc Lâm lau mồ hôi trên trán, trên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ đắc ý dữ tợn:

"Ha ha, rốt cuộc cũng thành công!"

Hắn hôn một cái thật mạnh lên trán Dương Thanh Tú.

"Thanh Tú, cám ơn ngươi!"

"Nếu không phải mấy năm nay ngươi vẫn hy sinh chính mình, lấy Huyền Âm Sất Thể song tu với hồn thể của ta, ta tuyệt đối sẽ không đạt tới tu vi Chuẩn Đế Cảnh nhanh như vậy!"

Dương Thanh Tú dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Trần Ngọc Lâm:

"Ngọc Lâm, chỉ cần ngươi tốt thì ta làm cái gì cũng đáng giá!"

"Ngươi thân là thiếu tông chủ của Hoả Vân Tông, nên là một kỳ tài ngút trời."

"Mà hiện tại ngươi đã bước vào Chuẩn Đế Cảnh, đã chứng minh bản thân ngươi có thiên phú này!"

Trần Ngọc Lâm nghe nói như thế, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Hắn nằm xuống ôm Dương Thanh Tú, rồi khẽ thở dài:

"Nữ tử như ngươi thật sự là trong vạn người không có lấy một, ai gặp được ngươi là phúc của hắn!"

Dương Thanh Tú nghe xong, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, càng dịu dàng nói:

"Ngọc Lâm, chỉ cần ngươi biết tấm lòng của ta như thế nào, mọi việc ta làm cho ngươi đều đáng giá!"

"Đã nhiều năm như vậy, ngươi hẳn đã biết tâm ý của ta, chỉ cần ngươi tốt, ta bằng lòng làm bất cứ điều gì!"

"Ta đương nhiên biết!" Trần Ngọc Lâm khẽ vuốt ve gáy của Dương Thanh Tú, cười như không cười hỏi: "Vậy nếu ta muốn ngươi chết, ngươi cũng sẽ bằng lòng?"

"Ta bằng lòng!" Dương Thanh Tú không hề do dự nói.

Nàng vốn là một tiểu thư nhà giàu.

Từ sau khi phụ thân tự sát vì không có khả năng trả nợ, gia đạo sa sút, cho đến cửa nát nhà tan.

Trong một lần lưu lạc bên ngoài, nàng thiếu chút nữa bị đám sơn phỉ bắt lên núi.

Là phụ thân của Trần Ngọc Lâm cứu nàng, đưa nàng đến Hoả Vân Tông, rồi trợ giúp nàng kích hoạt Huyền Âm Sất Thể, giúp cho nàng đi lên con đường tu đạo.

Những năm gần đây, nàng còn được Trần Ngọc Lâm tận tâm chăm sóc, có một cuộc sống vô cùng thoải mái ở Hoả Vân Tông.

Cho nên trong lòng nàng vô cùng cảm kích phụ tử Trần Ngọc Lâm, lại rất yêu Trần Ngọc Lâm anh tuấn tiêu sái.

Vì trợ giúp Trần Ngọc Lâm đạt tới Chuẩn Đế Cảnh, mấy năm nay nàng đều song tu cùng với hắn, lợi dụng Huyền Âm Sất Thể của mình trợ giúp Trần Ngọc Lâm nhanh chóng gia tăng tu vi.

Ở trong lòng nàng, trên đời này không có nam nhân nào quan trọng hơn Trần Ngọc Lâm.

Cho dù phải chết vì Trần Ngọc Lâm, nàng cũng bằng lòng!

Trần Ngọc Lâm nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra một tia ác độc, hít sâu một hơi nói: "Vậy ngươi đi chết đi!"

Tay phải bóp một cái.

Răng rắc!

Hắn ngay lập tức bẻ gãy cổ Dương Thanh Tú, sau đó đứng dậy mặc quần áo, quấn Dương Thanh Tú vào trong chăn rồi ôm lên.

"Tú Nhi, lòng tốt của ngươi ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, đáng tiếc ngươi và ta chung quy cũng không phải người cùng một đường, ta không có khả năng vì ngươi mà từ bỏ một tiền đồ tốt đẹp!"

"Ngày mai ta sẽ thành thân với nữ nhi của Đông Thánh Vương, cho nên đêm nay đạt đến Chuẩn Đế Cảnh, lại giúp cho ta như hổ thêm cánh, về sau ở trước mặt Đông Thánh Vương càng có thể đứng thẳng lưng làm người!"

Advertisement
';
Advertisement