Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Pyramy cười lắc đầu:

- Cậu không phải vì điều này mà đến đây chứ?

- Điều này? Điều này là điều nào?

Giang Nguyên khó hiểu nói.

- Cậu không biết? Vậy tại sao cậu lại đến đây?

Pyramy ngạc nhiên lắc đầu, sau đó kéo Giang Nguyên đi, nói:

- Được rồi, bất kể thế nào, nếu cậu đã đến, vậy thì hỗ trợ đi. Tôi thật sự giúp không được.

- Này, này, Pyramy, anh làm sao vậy? Tôi còn có việc.

Bị Pyramy kéo đi, Giang Nguyên hất tay không được mà không hất cũng không được.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tổ chức thầy thuốc biên giới các anh không có ai đến sao?

Giang Nguyên nghi ngờ hỏi.

- Không có. Bây giờ rất nhiều khu vực đang có chiến tranh, nhân viên căn bản không đủ. Hơn nữa, bên cạnh cũng đang xuất hiện tình huống tương tự. Cho nên không có tiếp viện. Tôi cũng vừa vặn đóng quân ở bên cạnh, vì thế mới đến đây.

Pyramy đưa cho Giang Nguyên một chai nước, lắc đầu nói:

- Bây giờ một mình tôi không giúp được gì, ngay cả có hai trợ thủ cũng chỉ giúp được mấy công việc chân tay. John, gặp được cậu, cậu có biết tôi vui biết bao nhiêu không?

- Pyramy, theo như lời giải thích của anh, đây hẳn là một căn bệnh truyền nhiễm quan trọng. Với dụng cụ và thuốc men của anh bây giờ, căn bản không thể giải quyết. Cộng thêm tôi cũng chẳng được gì.

Giang Nguyên cau mày, trầm giọng nói:

- Nơi này không có đủ trang thiết bị, dụng cụ kiểm tra, anh ở đây cũng vô ích thôi.

Nghe Giang Nguyên nói, Pyramy cúi đầu xuống, cắn môi im lặng một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không được, ở đây không có bác sĩ, nếu ngay cả tôi cũng đi, bọn họ chỉ có thể chờ chết.

Ánh mắt Giang Nguyên chợt lóe lên một cái, nhìn Pyramy chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy sự kiên nghị, liền cười khổ:

- Nhưng anh ở đây cũng không kiên trì được bao lâu. Hơn nữa, nói không chừng anh cũng sẽ bị lây.

- John, tôi hiểu ý của cậu. Hơn nữa lời của cậu nói cũng rất có đạo lý. Nhưng chúng ta là thầy thuốc, giống như ở Haiiti năm đó, chẳng qua cậu cũng chỉ đi ngang qua, nhưng đã ở lại đó suốt một tháng chỉ vì cứu những người bị thương kia.

- Bây giờ cũng giống như vậy. Mặc dù có lẽ tôi không giúp gì được nhiều, nhưng có tôi ở đây, bọn họ mới có hy vọng. Là một bác sĩ, tôi không cách nào bỏ mặc bọn họ mà rời đi.

Pyramy nhìn Giang Nguyên, khẽ gật đầu rồi nói:

- John, tôi là thành viên của bác sĩ biên giới, tôi có nghĩa vụ ở lại đây giúp bọn họ. Vừa nãy tôi lỗ mãng quá, nguy hiểm như vậy lại giữ cậu ở lại. Đúng là không nên.

Nhìn nụ cười áy náy trên gương mặt Pyramy, Giang Nguyên mím chặt môi. Nếu lời này được nói ra từ miệng của một người khác, hắn tất nhiên sẽ cho rằng người này dùng phép khích tướng, nhưng hắn hiểu Pyramy. Năm đó ở Haiiti, hắn phụ trách chữa trị cho những người bị ngoại thương, nhưng Pyramy lại phụ trách hết toàn bộ công việc phòng dịch của cả một khu vực. Lúc đó, y đã dẫn mấy người, cả đêm không nghỉ tiến hành công tác phòng dịch, còn vất vả hơn Giang Nguyên rất nhiều, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa hề than phiền. Thậm chí còn cố ý chạy đến khu ngoại thương cảm ơn hắn đã ở lại giúp đỡ cho người dân bị nạn.

Cho nên, Giang Nguyên chỉ có thể thở dài. Pyramy là bác sĩ, hắn cũng là bác sĩ, nhưng đối mặt với tình huống lúc này, nếu Pyramy đã cố thủ ở đây, hắn còn lòng dạ nào để đi sao?

- Dựa theo thủ tục, nếu đã xuất hiện tình trạng dịch bệnh, hẳn chính phủ sẽ phải phái đội ngũ hỗ trợ chứ.

Giang Nguyên thở dài, nói:

- Chẳng lẽ các anh không thông báo cho chính quyền địa phương sao?


- Thông báo? John, cậu nên biết, mặc dù có không ít tổ chức nước ngoài trợ giúp cho các quốc gia nghèo khó, nhưng trong thời gian ngắn, căn bản không có năng lực phản ứng đầy đủ. Hôm qua tôi đã báo cáo lại người phụ trách, hơn nữa vừa rồi người phụ trách cũng đã xác nhận khu vực gần đây có không ít ca bệnh xuất hiện, và cũng đã hướng chính phủ thông báo rồi.
Advertisement
';
Advertisement