- John, vị này là tổng phụ trách tổ chức ở Châu Phi chúng tôi, Trưởng phòng Kenny.
- Chuyên gia khoa Chấn thương chỉnh hình? Người Hoa?
Trưởng phòng Ken cau mày nhìn Giang Nguyên, sau đó nói:
- Hoa Hạ sẽ phái rất nhiều người đến tiếp viện?
- Đúng vậy.
Giang Nguyên gật đầu:
- Bởi vì tình hình dịch bệnh lần này quá nghiêm trọng, tôi đã báo cáo lại chính quyền trong nước. Quốc gia của chúng tôi sẽ phái nhiều lực lượng đến tiếp viện.
- Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi. Hoa Hạ tương đối có kinh nghiệm về phương diện phòng chống dịch bệnh.
Có được sự xác nhận của Giang Nguyên, Trưởng phòng Ken hài lòng gật đầu, sau đó nói:
- Hy vọng có thể mau sớm đến đây. Trong hai ngày thì quá tốt rồi. Nếu chờ đến bốn năm ngày sau thì chỉ sợ đã quá muộn. Tôi nghĩ đến lúc đó Mỹ cũng đã phái lực lượng đến trước rồi.
Giang Nguyên cười, gật đầu:
- Không cần lo lắng. Lần này Hoa Hạ chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Lần này chúng tôi đã điều động một nhóm người và vật chất, hẳn sẽ đến sớm. Hơn nữa, trong vòng một hai ngày, chúng tôi còn cử một nhóm nhân viên nghiên cứu virus và thiết bị tiên tiến nhất, cùng với nhân viên vũ trang đến để ứng đối với tình hình dịch bệnh.
- Một hai ngày? Nhân viên nghiên cứu và dụng cụ tiên tiến nhất? Nhân viên vũ trang?
Trưởng phòng Ken ngẩn người, sau đó nhìn người bên cạnh, rồi quay sang nhìn Giang Nguyên:
- Bác sĩ John, đừng nói đùa nữa. Bây giờ không phải thời điểm để đùa. Mặc dù chúng tôi rất hoan nghênh mọi người cứu viện, nhưng có một số nhân viên phòng dịch đến đây trong mấy ngày này đã là thỏa mãn lắm rồi.
- Không, Trưởng phòng Ken, tôi không nói đùa. Người của chúng tôi sẽ đến đây trong hai ngày nữa.
Giang Nguyên nói:
- Các người không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt công việc ứng đối. Rất nhanh người của chúng tôi sẽ giải quyết mọi việc.
- Các người sẽ giải quyết hết mọi việc?
Nghe xong, ánh mắt màu xanh của Trưởng phòng Ken nhìn chằm chằm vào Giang Nguyên, đột nhiên mỉm cười:
- Bác sĩ John, tôi tin rằng cậu có năng lực nhất định, nhưng công việc chủ đạo vẫn phải do chúng tôi tiến hành. Bởi vì bên cậu không thể có nhiều người như vậy được.
Nghe xong, Giang Nguyên không khỏi cau mày, đang định lên tiếng, chợt nghe Trưởng phòng Ken lạnh giọng nói:
- Tôi tin rằng Hoa Hạ trong vòng hai ngày sẽ phái ra một đội ngũ, có thể là năm sáu người, hoặc có thể là mười mấy người. Nhưng muốn chủ đạo trong lần phòng dịch này thì không thể nào.
Nghe đến đây, Giang Nguyên không khỏi bật cười, đang định lên tiếng, chợt nghe tiếng trực thăng ầm ầm bên ngoài.
Mọi người nhìn nhau, Giang Nguyên nhún vai, cười nói:
- Được rồi, mọi người đừng tranh luận nữa, cùng tôi ra xem một chút đi.
Mọi người nghi ngờ bước theo Giang Nguyên ra ngoài, chỉ thấy có hai chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống. Cách đó không xa, trong bụi vàng cuồn cuộn, một đội ít nhất có mười chiếc xe đang chạy nhanh đến.
Hai chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống, từ bên trên nhảy xuống mấy gương mặt Châu Á, sải bước bước đến.
- Trưởng phòng Giang, tôi là y sĩ tam phẩm Bạch Chí Giang, phòng làm việc trú đóng tại Châu Phi, cùng với bốn y sĩ chính thức, sáu y sĩ thực tập đến tiếp viện.
Một người đàn ông trung niên khoảng năm chục tuổi cung kính báo cáo với Giang Nguyên:
- Lần này chúng tôi đã chuẩn bị năm xe đồ dùng cách ly và một xe thuốc tương ứng cùng với một số dụng cụ. Còn có một trăm người của chính quyền. Bọn họ sẽ giúp chúng tôi tiến hành bước cách ly đầu tiên.