- Nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo.

Giang Nguyên kinh ngạc nhìn tổ sư gia kê đơn thuốc cho người ta, dùng những loại thuốc đơn giản vô cùng. Người bệnh bị khí hư vô lực nhưng ông lại chỉ kê có bốn vị thuốc, phân lượng cũng không nhiều, sau đó đưa cho người bệnh đi hốt.

Thời buổi bây giờ có bác sĩ Trung y nào chỉ kê có bốn vị thuốc trong đơn thuốc của mình? Họ chỉ hận không thể kê bảy tám loại, thậm chí mười mấy loại, trị phần ngọn trị luôn phần gốc, đem tất cả bệnh tình của bệnh nhân trị trong một lần.

Nhìn bốn loại thuốc của tổ sư gia, Giang Nguyên có chút nghi hoặc. Người bệnh vừa rồi suy nhược vô cùng, không còn chút sức lực nào, lại không thể ăn uống, hoàn toàn có thể thêm vào loại thuốc kiện tỳ ích khí, tại sao tổ sư gia lại chỉ kê có bốn loại?

Nhưng Giang Nguyên xem như bó tay rồi. Lần này khác với lần trước, hắn chỉ có thể ngồi nhìn mà không thể nghe tổ sư gia giảng giải.

Tuy nhiên, Giang Nguyên cũng biết được những thứ mà tổ sư gia giảng dạy không cái nào là không tinh túy. Ít nhất hắn lấy ra dùng, trên cơ bản không có điều gì bất lợi. Tổ sư gia kê đơn, tất nhiên không thể xảy ra sai lầm được. Cho nên, hắn chỉ cần học theo kinh nghiệm của tổ sư gia là ổn.

Cứ như vậy, Giang Nguyên ngồi xem cả đêm. Đa phần trong đó hắn đều hiểu, nhưng cũng có một số loại thuốc mà tổ sư gia dùng hắn không biết. Nhưng hắn cũng ghi nhớ lại, để dành nghiên cứu sau này. Dù sao kinh nghiệm dùng thuốc của tổ sư gia, tuyệt đối không phải một hậu bối như hắn có thể so đo.

Đương nhiên, Giang Nguyên cũng không xem quá lâu. Bởi vì ngủ muộn, gần 5h30, một giọng nói vang lên:

- Chủ thể sắp thức tỉnh. Tạm dừng hấp thu năng lượng tinh thần.

Nửa tiếng sau, Giang Nguyên tỉnh lại.

Lần tỉnh lại này, Giang Nguyên cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì sau khi hắn tỉnh lại, đầu óc sáng láng, không còn cảm giác choáng váng như ngày xưa. Nghĩ lại một hồi hắn liền hiểu ra. Đại khái đêm hôm qua hắn không tiến hành hấp thu phân tích năng lượng tinh thần, chỉ là hấp thu tinh thần, nên không tiêu hao quá nhiều não lực. Vì thế sáng nay mới không có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Mặc dù trạng thái tinh thần hôm nay rất tốt, nhưng Giang Nguyên cũng không có ý định bỏ luyện tập Ngũ Cầm Hí. Thứ này một ngày không tập giống như thiếu cái gì đó. Cho nên Giang Nguyên vẫn rời khỏi giường đúng giờ, đánh răng rửa mặt, sau đó vội vã chạy xuống dưới lầu xem mấy người kia dọn dẹp sao rồi. Nếu còn thứ nào không ổn thì còn có thể dọn kịp.

Khi Giang Nguyên đi xuống lầu, nhìn đông rồi hết nhìn tây, hoàn toàn ngẩn cả người. Đại sảnh này đêm hôm qua vốn một mảnh hỗn độn. Nhưng bây giờ nhìn không ra nơi này đã từng xảy ra hỗn chiến. Thậm chí trong không khí còn có chút mùi thơm thoang thoảng. Mũi Giang Nguyên thính vô cùng nhưng cũng không nghe ra được chút dị thường nào.

Các thùng thuốc đều được đặt về chỗ cũ, mặt đất vô cùng sạch sẽ. Ngay cả cái ghế bị gãy cũng được họ sửa lại. Nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ nhìn không thấy trên ghế có hai dấu vết gắn lại cực kỳ không hợp mắt.

- Quả nhiên là cố ý đến kết thúc công việc. Lợi hại.

Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm khen một tiếng, sau đó mở cửa phòng khám chạy vào trường đại học Đông Nguyên.

Phù phù.

Hai tay Giang Nguyên chống đẩy, cơ thể lên xuống, xoay tròn có vận luật. Phần ngực và bụng rất nhanh co rút lại, bắt đầu vang lên tiếng vù vù như máy xay gió.

Lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó chuyển tư thế như hổ lười vươn vai, duỗi thẳng thắt lưng. Các đốt ngón tay không ngừng phát ra tiếng răng rắc.

Giang Nguyên vừa tập vừa cảm giác được toàn thân mình phát ra sự biến hóa, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán. Hôm qua hắn bị trọng thương khá nặng, nhưng bây giờ lại giống như không có chuyện gì xảy ra. Các động tác đều rất linh hoạt, không hề xảy ra chuyện gì khác thường.

Hắn biết Ngũ Cầm Hí là để rèn luyện các bộ vị trong cơ thể. Khi rèn luyện, các bộ vị trong cơ thể đều được vận dụng đến cực hạn, giúp cơ thể cường tráng. Nếu bộ vị xảy ra vấn đề gì, tuyệt đối sẽ phát hiện ra được trong lúc vận động.

Nhưng luyện tập một hồi, toàn thân đổ đầy mồ hôi, thoải mái đến cực điểm, hoàn toàn không có điều gì bất thường.

Sau khi luyện tập xong, Giang Nguyên đứng giữa sân, ngửa đầu nhắm mắt thở hắt ra, phun ra chút khí cuối cùng trong phổi.

Bây giờ hắn biết rõ mình có năng lực tự khỏi bệnh kinh khủng như thế nào. Ngày hôm qua bị trọng thương, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, liền trở lại bình thường. Điều này đại diện cho việc sau này, chỉ cần hắn còn một hơi thì không dễ dàng chết được.

Nhưng dường như tiêu hao năng lượng cũng sẽ rất nhiều. Thậm chí cũng vì tiêu hao năng lượng quá nhiều mà không thể tiến hành phân tích năng lượng tinh thần. Đêm qua chỉ bổ sung được có 20%. Xem ra năng lượng tích trữ cực kỳ quan trọng.

Nhưng năng lượng tích trữ này ngoại trừ hấp thu năng lượng tinh thần thì không còn cách bổ sung nào khác? Giang Nguyên cũng không rõ năng lượng này rốt cuộc là có tác dụng gì. Nhưng hắn biết nhất định là rất quan trọng. Thậm chí có liên quan đến vấn đề hắn có thể học được nữa hay không.

Giang Nguyên suy nghĩ một hồi, đau đầu nhức óc cũng nghĩ không ra. Bởi vì cơ thể của hắn gần đây phát sinh dị thường, hắn một chút cũng không hiểu được nguyên nhân. Không có tư liệu, căn bản không có biện pháp phân tích.

Cho nên, Giang Nguyên đành tạm thời bỏ qua, không suy nghĩ nữa.

Trở lại phòng khám tắm rửa một chút, ăn sáng xong, Giang Nguyên mở cửa phòng khám chờ những người khác đi làm.

Nhưng khi hắn vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Hồ lão bước vào.

Thấy Hồ lão là người đầu tiên đi làm, Giang Nguyên vô cùng sửng sốt. Trước giờ, lúc nào Hồ lão cũng đến gần 8h, tại sao hôm nay lại đến sớm như vậy?

Advertisement
';
Advertisement