Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Tình huống của Aguero càng lúc càng không ổn. Mấy tiếng trôi qua, rốt cuộc xuất hiện một đợt tử vong. Trong vòng ba tiếng, Aguero và ba thôn phía sau tổng cộng đã có mười sáu người tử vong.

Bởi vì đã có Thiên Y Viện tham gia, Pyramy và Kenny không cần phải gánh vác công việc nghiên cứu và phòng dịch nữa. Trên căn bản, nhiệm vụ của tổ chức bác sĩ biên giới chính là tuần tra thôn xóm, tiến hành trấn an.

- John, làm thế nào bây giờ? Bây giờ dân chúng đã xuất hiện tình huống hỗn loạn. Đã có rất nhiều thôn dân chuẩn bị rời đi. Nhiều nhất trong hai tiếng nữa sẽ có rất nhiều người bị lây nhiễm rời đi.

Sắc mặt Pyramy kinh hoảng chạy về phía Giang Nguyên:

- Đến lúc đó, tốc độ truyền nhiễm sẽ không còn khống chế được nữa.

- Đúng rồi, bác sĩ John, làm thế nào bây giờ? Tiếp viện của mọi người có đến không? Khi nào sẽ đến? Nếu còn chưa đến được, phiền toái sẽ rất lớn.

Trưởng phòng Kenny khẩn trương nói:

- Nếu không được, tôi đề nghị để một trăm binh lính kia tiến hành xử lý, được chút nào hay chút đó.

Pyramy nghe xong, sắc mặt đại biến, vội vàng nói:

- Không, Kenny, không thể làm như vậy được. Bọn họ đều vô tội, nếu làm vậy sẽ tạo thêm nhiều thương vong.

- Nhưng vẫn còn tốt hơn là để virus lan truyền. Với tốc độ lây nhiễm cao như vậy, nếu bây giờ không khống chế, con số tử vong sẽ gấp trăm ngàn lần. Kenny, cậu phải cân nhắc cho rõ ràng.

Giang Nguyên đang đọc bản báo cáo nghiên cứu mới nhất, nghe hai người tranh luận với nhau, có chút nhức đầu thả văn kiện xuống, sau đó cau mày nhìn đồng hồ, gật đầu với hai người ra hiệu hai người không nên gấp gáp, rồi cầm điện thoại lên bấm một hàng số.

Nói với bên kia đôi ba câu, Giang Nguyên cúp điện thoại, sau đó duỗi người một cái, nói:

- Được rồi, đừng tranh luận nữa, chúng ta ra ngoài thư giãn chút đi.

- John…

Thấy Giang Nguyên vẫn không thèm để ý, Pyramy lại càng khẩn trương, rất sợ Giang Nguyên không quan tâm chuyện này, nhưng Kenny nhìn gương mặt bình tĩnh của Giang Nguyên, dường như có điều suy nghĩ.

Nhìn bầu trời xanh thẳm, Giang Nguyên lại vươn người một cái nữa. Ngồi lâu, tổng vẫn nên hoạt động một chút cho khơi thông kinh mạch. Chỉ nghe rắc rắc một tiếng, cả người quả nhiên là sảng khoái.

Bên ngoài lều vải, các bác sĩ biên giới khác cũng đều lo lắng, thấy Giang Nguyên bước ra, mọi người muốn nói rồi lại thôi. Bọn họ không quá quen thuộc với vị bác sĩ Hoa Hạ này, chỉ có thể nhìn hai người Kenny.

Pyramy theo sát đằng sau lưng Giang Nguyên, thấy biểu hiện của hắn không hề nôn nóng, liền xông đến nói:

- John, làm sao bây giờ? Cho dù các người có thật sự đến đây, cho là đến phi trường đi, ít nhất cũng phải mấy tiếng nữa.

Giang Nguyên khẽ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thản nhiên hỏi:

- Anh có nghe thấy gì hay không?

- Cái gì?

Pyramy nhìn theo hướng của Giang Nguyên, chỉ thấy bầu trời trống trơn, không khỏi nghi ngờ hỏi.

Khóe miệng Giang Nguyên nhếch lên, nhìn gương mặt tràn đầy nghi ngờ của Kenny, nói:

- Trưởng phòng Kenny, anh cũng không nghe thấy sao?

- Không…

Kenny đang định lắc đầu, đột nhiên sắc mặt hơi động, nhìn lên bầu trời phía xa, kinh nghi nói:

- Không phải chứ?

Nghe giọng nói của Kenny, Pyramy mơ hồ nghe được từ xa có tiếng ầm ầm truyền đến. Y đưa mắt lên nhìn bầu trời, thấy có một điểm sáng đang chậm rãi đến gần.

Nhìn điểm sáng đó, các thầy thuốc biên giới bên cạnh cũng kinh hô:

- Một chiếc máy bay?


- Không, không chỉ một chiếc…
Advertisement
';
Advertisement