Mặc dù có truy binh, nhưng dưới sự che chở của hỏa lực cường đại Thiên Y Viện, đoàn xe vẫn thuận lợi trở lại thành phố. Cộng thêm có Trương tiên sinh và Giang Nguyên, hai cao thủ Thiên giai, cùng với sáu cao thủ Địa giai trấn giữ, mọi người xem như đã hoàn toàn thoát ly nguy hiểm.
Ngả Ny chạy trốn hơn nửa năm và Hải Bác bị nhốt cũng bằng khoảng thời gian đó, tất nhiên là hưng phấn không cách nào diễn tả được. Nhưng đối với vấn đề sau này của hai người, Giang Nguyên vẫn có chút đau đầu.
Thiên Y Viện là nơi an toàn nhất, nhưng hai người thân là ngoại tộc, tất nhiên là không thể ở trong viện quá lâu. Nếu không, sẽ dẫn đến một số lời chỉ trích. Lần này lại dính líu đến một thế lực cường đại ẩn núp, ở lại trong nước không quá an toàn. Vì thế đối với vấn đề an bài chỗ ở cho Ngả Ny và Hải Bác, Giang Nguyên cảm thấy đau đầu.
Nhưng nghe Giang Nguyên đưa ra sự khó xử của mình, Ngả Ny và Hải Bác lại mỉm cười. Ngả Ny nói:
- Không cần lo lắng đâu. Bọn họ tìm được chúng tôi, là bởi vì chúng tôi vẫn sử dụng tài khoản quen thuộc, lại có nhiều liên lạc với những người quen. Những người còn lại phần lớn cũng như thế, cho nên mới bị bọn họ tìm được.
- Đúng rồi, cậu đã quá coi thường chúng tôi. Sau này, chúng tôi chỉ cần không sử dụng tài khoản liên lạc trước kia nữa, không ai có thể tìm được chúng tôi.
Yên ổn nghỉ ngơi một đêm, tinh thần của Hải Bác xem ra tốt hơn rất nhiều, nhìn Giang Nguyên cam đoan:
- Lần này tôi dám cam đoan, sau này chỉ cần những người bị bắt không chủ động xuất hiện, không ai có thể tìm được bọn họ.
Nhìn biểu hiện tự tin của hai người, Giang Nguyên không khỏi bật cười. Đúng rồi. Bọn họ đều là nhân viên tình báo tinh nhuệ nhất thế giới. Mình thiếu chút nữa đã quên mất. Khi bọn họ cố ý muốn biến mất, nếu như muốn bắt được bọn họ, trừ phi là bọn họ ở lâu dài ở một chỗ nào đó, hơn nữa còn giữ một hoạt động nhất định, còn không thì anh phải mất mấy năm mới có thể tìm được bọn họ.
Nếu bọn họ thỉnh thoảng thay đổi chỗ ở, đồng thời lúc nào cũng cảnh giác, trên căn bản sẽ không có ai tìm được bọn họ.
- Được rồi, vậy mọi người định đi đâu trước, tôi sẽ cho người an bài lối đi an toàn nhất cho mọi người, đảm bảo an toàn đến nơi mọi người cần đến, sau đó mọi người sẽ đến nơi mà mình muốn đi.
Giang Nguyên mỉm cười, ôm chầm lấy Hải Bác rồi ôm lấy Ngả Ny:
- Chờ tôi xử lý xong mọi chuyện, sẽ đến gặp mọi người.
- Được, tôi và Hải Bác sẽ ở một hòn đảo xinh đẹp chờ anh.
Gặp nhau một lúc, sau đó đường ai nấy đi. Chỗ tốt của Thiên Y Viện một lần nữa thể hiện ra. Một chiếc máy bay thương vụ chở Giang Nguyên và đám người Trương tiên sinh, cùng với một Huyết tộc cấp thấp, một quan tài bằng đá chở thi thể Huyết tộc bay thẳng đến Kim Lăng.
Thời gian bay thẳng hơi dài, nhưng Giang Nguyên một mình chiếm cả một gian, không ai tranh giành với hắn. Cho dù hắn không muốn nhưng cũng bị Trương tiên sinh đẩy vào trong. Giang Nguyên đã có thân phận chủ nhân Tế Thế Đỉnh, cộng thêm hơn hai mươi tuổi đã giết chết Bá tước Huyết tộc, bấy nhiêu cũng đủ có được đãi ngộ như vậy rồi.
Có được hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, Giang Nguyên vẫn rất hài lòng. Bây giờ chuyện của Hải Bác đã được xử lý xong, nhưng bởi vì chuyện này mà dẫn đến nhiều vấn đề cần hắn suy nghĩ thật kỹ.
Nhẹ nhàng dùng vải bông lau cây đao tinh xảo trong tay, nhìn thân đao được hắn lau đến bóng lưỡng, lúc này hắn mới đem đao cắm vào trong vỏ, vuốt ve cán đao được bọc bằng da cá mập, hài lòng gật đầu một cái.
Trương đại thiếu phía đối diện dè dặt nhìn Giang Nguyên, nói:
- Nguyên thiếu, thanh đao này là khi Bá tước Phoenix đại chiến hơn trăm năm trước, từ trong hoàng cung của Hoa Hạ lấy đi. Tuy không cách nào tra ra được tên, nhưng chém kim chặt sắt không cái nào là không được, là đồ sắc bén hiếm có. Hôm nay ở trong tay Nguyên thiếu, xem như đã tìm được minh chủ chân chính.
- Tại sao Phoenix lại cứ nhìn chằm chằm tôi?
Đặt thanh đao sang một bên, dường như cũng không để ý đến lời khen tặng vừa rồi của Trương Nguyên, Giang Nguyên dửng dưng hỏi:
- Tôi không tin bởi vì ông ta không thể cướp Tế Thế Đỉnh từ tay của tôi mà sống chết không buông tha cho tôi. Thậm chí còn bay đến địa phương chim không thèm ỉa này mà tìm tôi.
Sắc mặt Trương Nguyên cả kinh, dè dặt nhìn hai mắt Giang Nguyên, đang định lắc đầu, chợt thấy khóe miệng Giang Nguyên vểnh lên.