Tuy có chút xa, nhưng chỉ trong hai tiếng, trực thăng đã đưa thuốc từ nhà kho đến doanh khu cách ly Aguero.

Mấy ngày không có trực thăng hạ xuống. Cho nên khi chiếc trực thăng vận chuyển ầm ầm bay đến, vẫn khiến không ít người chú ý.

Lô Bỉnh Nguyệt mặc trang phục phòng hộ, ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng đang chậm rãi hạ xuống, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, không nghĩ đến thuốc lại đưa đến nhanh như vậy, đồng thời cũng không nhịn được mà sợ hãi năng lực của Giang Nguyên. Cô có thể xác định Giang Nguyên tuyệt đối không phải thông qua chính phủ hay quân đội. Mà cho dù là quân đội hay chính phủ, cũng không thể chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi đã lấy được nhiều thuốc như vậy ở Châu Phi.

Nhớ đến những chuyên gia nghiên cứu kia, Lô Bỉnh Nguyệt đối với thân phận của Giang Nguyên lại càng thêm nghi ngờ.

Thấy trung dược đã được đưa đến, Giang Nguyên cũng không do dự. Bây giờ tranh thủ được phút nào thì số người chết sẽ ít đi, lập tức cho người đem tất cả dược vật vào trong lều có Tế Thế Đỉnh, sau đó giao phó cho hai cao thủ ngoại viện mang bình nhiên liệu và lò đến.

Ở đây, điều kiện không được như phòng luyện đan của Thiên Y Viện, cũng không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng dùng vật này để nấu thuốc mà thôi.

Nhưng cũng không phải luyện chế thuốc gì cao cấp, điều kiện như vậy cũng đủ rồi. Đừng nói chi là có Tế Thế Đỉnh ở đây, rất đơn giản có thể luyện chế được những dược liệu đó. Hơn nữa còn trăm phần trăm thành công.

Luyện chế loại thuốc như vậy, Giang Nguyên một chút cũng không cảm thấy áp lực. Lúc này cao thủ ngoại viện cũng im lặng. Đường đường là chi bảo trấn viện Thiên Y Viện, lại dùng để luyện chế những loại thuốc bình thường nhất, đúng là dùng đao mổ trâu giết gà.

Giang Nguyên ngược lại không nghĩ như vậy. Dùng dao mổ trâu giết gà đương nhiên là tốt hơn rồi. Đừng nói chi Tế Thế Đỉnh có thể phát huy được toàn bộ dược tính của thuốc.

Lập tức gọi hai vị cao thủ ngoại viện hỗ trợ bên cạnh. Yêu cầu hỏa hầu không cao, hơn nữa thời gian luyện chế không dài, chỉ cần hai ba tiếng là xong. Một lát sau, cao thủ ngoại viện đã mang mấy cái chai lớn từ trong lều đi ra.

Lô Bỉnh Nguyệt nhìn mấy cái chai được đưa đến, không khỏi sững sờ, sau đó nhìn Giang Nguyên, nghi ngờ hỏi:

- Đây là cái gì?

- Là thuốc.

Giang Nguyên mở một cái chai, đưa đến trước mặt Lô Bỉnh Nguyệt, nói:

- Chai màu xanh da trời là dành cho bệnh nhân đã có tiến riển. Hai chai màu trắng là dành cho bệnh nhân thời kỳ khôi phục. Mỗi lần một viên, mỗi ngày hai lần. Trẻ em thì giảm liều lượng một nửa, đừng nhầm nhé.

Nhìn cái chai lớn và viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay, Lô Bỉnh Nguyệt ngây người cã nửa ngày, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, hỏi:

- Không phải là thuốc nước sao?

- Dĩ nhiên là không rồi. Thuốc nước phiền phức lắm. Cái này đáng tin hơn.

Giang Nguyên nhún vai, gật đầu nói:

- Thuốc này đủ dùng một ngày. Cô tạm cho dùng trước. Dự trù là thuốc bổ sung ngày mai mới đến. Cô hãy cho người quan sát tình huống của những người dùng thuốc nhé.

- Được, được.

Mặc dù không biết những viên thuốc này có thể đưa đến tác dụng gì hay không, nhưng là trung dược, hẳn uống vào sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Đưa thuốc xong, Giang Nguyên thở phào một hơi. Bây giờ thuốc cũng đã có rồi, giờ chờ hiệu quả thôi. Thuốc trung y so với tây y thì hiệu quả chậm hơn một chút. Hơn nữa, thuốc lần này là cho tất cả mọi người, căn bản không phải nhằm vào một tình huống cá nhân nào. Hiệu quả tất nhiên là không tốt lắm. Cho nên, muốn có được hiệu quả rõ ràng sau một ngày là không cao.

Hết thảy chỉ là chờ đợi. Bây giờ Giang Nguyên chỉ mong toa thuốc của hắn có hiệu quả. Tuy nói không hy vọng quá xa vời, nhưng ít ra có thể hóa giải một chút tình huống cũng không tệ.

Giang Nguyên đang định rời đi, đột nhiên có người bước vào.

Advertisement
';
Advertisement