Giang Nguyên mỉm cười nói.

Nghe Giang Nguyên nói xong, hai người nhìn nhau, đồng loạt chắp tay:

- Xin lỗi, Trưởng phòng Giang, đây là nghiêm lệnh của hội Viện ủy, tôi không cách nào cãi lại được.

Dứt lời, hai người muốn bước lên trực thăng.

Giang Nguyên nhìn hai người, thấy cả hai đang định mang Tế Thế Đỉnh rời đi, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc, sải bước bước qua.

Nghe tiếng bước chân đằng sau, hai vị tiên sinh ngoại viện xoay người lại, nhìn biểu hiện lạnh lùng của Giang Nguyên, trong lòng liền căng ra, trầm giọng quát:

- Trưởng phòng Giang, xin dừng bước.

Giang Nguyên vẫn không quan tâm đến lời nói của hai người, sải bước bước về phía trực thăng.

- Trưởng phòng Giang, xin dừng bước, chẳng lẽ cậu muốn cãi lại nghiêm lệnh của hội Viện ủy sao?

Thấy Giang Nguyên bước càng lúc càng gần, một người lạnh giọng quát.

Thấy Giang Nguyên mặt không thay đổi bước đến trước mặt, hai người nhìn nhau, đồng loạt lui về sau một bước, giơ tay quát lên:

- Trưởng phòng Giang, nếu cậu còn tiến lên nữa thì đừng trách.

Hai người còn nói chưa hết lời đã thấy Giang Nguyên bước đến, đang định xuyên qua hai người, liền vội đưa tay cản trước người Giang Nguyên.

Giang Nguyên trầm giọng nói:

- Tránh ra.

- Trưởng phòng Giang, mời lui về phía sau.

Ánh mắt hai người lóe lên sự tàn khốc, cảnh cáo:

- Đây là nghiêm lệnh của hội Viện ủy. Nếu không tránh ra, đừng trách tôi mạo phạm.

Lúc này cũng có không ít người chú ý đến tình huống bên này. Lý Minh thấy Giang Nguyên đang xung đột với hai vị tiên sinh ngoại viện, liền khẩn trương lên:

- Trưởng phòng Giang, cậu đừng nóng.

Lý Minh ở bên kêu lên, những người bên cạnh cũng chạy đến, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lô Bỉnh Nguyệt cũng từ trong khu cách ly bước ra, nhìn Giang Nguyên đang giằng co với người khác, trong lòng liền cả kinh, vội vàng bước đến trước, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Gương mặt Giang Nguyên lạnh lùng, cũng không nói gì, trực tiếp phất tay hất tay hai người ra.

Thấy Giang Nguyên động thủ, sắc mặt hai người trầm xuống, ngược lại không nghĩ đến Giang Nguyên dám cãi lại lệnh của hội Viện ủy mà động thủ với bọn họ. Mặc dù kiêng kỵ thân phận của Giang Nguyên, nhưng bây giờ Hội Viện ủy trực tiếp ra lệnh, hai người cũng không quá cố kỵ. Điều cố kỵ duy nhất chính là thực lực của Giang Nguyên. Nếu là người khác, bọn họ còn dễ dàng đánh bại. Nhưng Giang Nguyên lại có thực lực Thiên giai, hơn nữa còn có thể một mình đối chọi với Hầu tước và Bá tước Huyết tộc, có thể làm cho vị Trưởng phòng Giang này biết khó mà lui, hai người một chút nắm chắc cũng không có. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể xuất thủ mà thôi.

- Đắc tội.

Lập tức hai người nghiến răng, đồng loạt hét lớn, bắt đến bả vai Giang Nguyên.

Giang Nguyên lạnh lùng, thân hình nhoáng một cái tránh được tay của hai người, đồng thời vung tay lên, giống như tia chớp bổ xuống cổ cả hai.

Đối mặt với tốc độ như tia chớp của Giang Nguyên, hai vị tiên sinh hít một hơi khí lạnh, lui về sau hai bước, khó khăn lắm mới tránh được hai chưởng của Giang Nguyên.

Hai người vừa lui về sau, Giang Nguyên cũng không có ý định truy kích, thẳng đến trước trực thăng, nhẹ nhàng khoát tay, Tế Thế Đỉnh từ trên trực thăng bay xuống. Các cao thủ ngoại viện kinh hô lên, định nhào qua, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Giang Nguyên dọa sợ, không dám cử động.


Giang Nguyên cầm một bên tai Tế Thế Đỉnh, chậm rãi xoay người, cứ như vậy mà kéo Tế Thế Đỉnh trở về lều vải.

Advertisement
';
Advertisement