- Cái gì? Giang Nguyên dám cãi lệnh của hội Viện ủy? Không cho vận chuyện Tế Thế Đỉnh về nước?
Chu Thế Dương tức giận vỗ bàn, đứng dậy quát lớn:
- Làm phản, chính là làm phản mà. Thậm chí nghiêm lệnh của Hội Viện ủy cũng cãi lại.
Thư ký của Chu Thế Dương thấp giọng cười nói:
- Thiên y sư Chu, đây là chuyện tốt.
- Chuyện tốt?
Chu Thế Dương hơi sững người, một lát sau liền cười hắc hắc, vỗ vai thư ký:
- Không sai, không sai, đây chính là chuyện tốt. Haha…
Dứt lời, Chu Thế Dương liền ngồi xuống, cầm điện thoại gọi đến phòng Viện trưởng.
Sau khi nói xong, Chu Thế Dương hừ lạnh rồi cúp điện thoại:
- Được, tên Giang Nguyên đó đã tìm Viện trưởng. Để ta xem hắn có mang Tế Thế Đỉnh về không. Hắc hắc…Nếu hắn không mang về, xem hắn sẽ bị cho đẹp mắt như thế nào? Để tôi xem Từ Khải Liễu có còn bảo vệ được hắn hay không.
Nghe Chu Thế Dương nói, thư ký một bên lên tiếng:
- Thiên y sư Chu, nếu tiểu tử kia đưa về thì thế nào?
- Đưa về?
Gương mặt béo mập của Chu Thế Dương một lần nữa nở nụ cười nhàn nhạt, lạnh giọng nói:
- Nếu hắn đưa về, ta cũng sẽ không để yên cho hắn. Cãi lại lệnh của hội Viện ủy, đối kháng với thành viên ngoại viện đang chấp hành mệnh lệnh, Từ Khải Liễu không nói, ta cũng sẽ nói. Hắn cho là hắn có thể thoát được sao? Có ta ở đây, tiểu tử đó muốn thoát thân cũng khó.
- Haha, vẫn là Thiên y sư Chu nghĩ chu đáo. Có ngài ở đây, xem tiểu tử đó chạy như thế nào?
Thư ký nhìn Chu Thế Dương đắc ý, cũng không ngừng cười lấy lòng.
Trong phòng làm việc của Viện trưởng, sắc mặt Từ Khải Liễu cũng trở nên âm trầm, cau mày nhìn La Thiên Minh phía đối diện:
- Lão La, Giang Nguyên đúng thật là càn rỡ, ngay cả nghiêm lệnh của hội Viện ủy cũng dám cãi lại. Tôi đã tạm thời đè xuống chuyện này, nhưng nếu cậu ta còn dám không đưa Tế Thế Đỉnh trở về, ông cũng biết tính nghiêm trọng của nó. Cho dù tôi không truy cứu cậu ta, hội Viện ủy tuyệt đối cũng không bỏ qua.
- Hơn nữa, lần này ông cũng biết tình huống. Giang Văn Ba đã trở lại, hơn nữa còn có Tuyệt Y Đường. Giang Nguyên có muốn phủi sạch quan hệ cũng không được. Lúc này lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế. Nếu cứ tiếp tục, ai cũng không gánh nổi cho cậu ta đâu.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Từ Khải Liễu, ánh mắt La Thiên Minh cũng lóe lên sự tức giận:
- Viện trưởng yên tâm đi, tôi nhất định sẽ gọi tên tiểu tử kia về, bảo nó mang theo Tế Thế Đỉnh về luôn.
- Chuyện này phải tranh thủ. Không thể để cậu ta gây ra chuyện. Bảo cậu ta xử lý xong chuyện bên đó rồi mau chóng trở về, cho Viện ủy một câu trả lời. Viện ủy rất cần một lời giải thích từ cậu ta. Tuyệt Y Đường và Giang Văn Ba, bất kể thế nào cũng là một phiền phức không nhỏ. Bảo cậu ấy nhanh chóng phủi sạch chuyện này, cho dù có vấn đề, nhưng thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hội Viện ủy cũng không đến nỗi xử lý cậu ta.
Từ Khải Liễu nhẹ nhàng thở dài.
Sắc mặt La Thiên Minh trở nên ngưng trọng:
- Được, tôi biết rồi.
Giang Nguyên nghe Lý Minh báo cáo xong, liền cau mày bước ra ngoài, thấy một đám da đen người ngợm vẽ đầy hoa văn, có chút không nói nên lời. Tâm trạng vốn đang không tốt lại càng không tốt hơn. Đám phù thủy này rảnh rỗi chạy đến đây làm gì? Gây chuyện nữa à?