Trong lúc tất cả mọi người đều chú ý đến Giang Nguyên, vị Trương lão sư mặc đồ Tôn Trung Sơn lại nhìn sang người bệnh của Giang Nguyên. Nhìn người bệnh, ánh mắt Trương lão có chút ngưng trọng, không khỏi ồ một tiếng.
Giang Nguyên biết Hồ lão đang dẫn các vị tiền bối trong giới y học bước vào, nhưng vì hắn đang khám bệnh, hơn nữa vừa mới tìm ra triệu chứng của căn bệnh, tất sẽ không đứng dậy.
Trong mắt của hắn, hắn luôn ghi nhớ lời dạy của tổ phụ, “Vạn sự dĩ bệnh gia vi trọng”. Năm đó, khi đối mặt với nguy cơ, đội trưởng muốn hắn rút lui trước, nhưng hắn đã từ chối, kiên trì đến một khắc cuối cùng cũng là vì câu nói này.
Lúc này, người bệnh đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Nếu Giang Nguyên đứng dậy bỏ đi, lại càng khiến người bệnh không tín nhiệm.
Cho nên, Giang Nguyên cũng không để ý sư phụ và các vị tiền bối phía sau, mỉm cười nói:
- Một hai năm gần đây bác có thay đổi về khẩu vị ăn uống hay không?
Mặc dù người bệnh có chút không kiên nhẫn, nhưng thái độ của vị bác sĩ trước mắt lại vô cùng tốt. Thấy người ta hỏi mình cẩn thận như vậy, lập tức không dám chậm trễ, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể do một năm gần đây công việc tương đối nhiều, sức ăn tăng lên một chút.
Giang Nguyên cau mày, sau đó hỏi:
- Thế còn việc uống nước?
- Dường như cũng nhiều hơn.
Người bệnh thoáng trầm ngâm, sau đó trả lời.
Nghe hai câu trả lời, trong lòng Giang Nguyên đã có vài phần nắm chắc, thoáng lộ ra biểu hiện hài lòng.
Lúc này, một số lão tiền bối cũng nghe được câu nói của Trương lão, từ ánh mắt của ông cũng chú ý đến người bệnh.
Hồ lão nhìn thoáng qua Trương lão trong nháy mắt khôi phục lại sự bình thường, trong lòng liền hiểu ra. Lão Trương nhất định là biết người bệnh trước mắt, hẳn là đã từng khám qua cho người bệnh này.
Lập tức cười thầm trong bụng. Lão gia hỏa này lúc nào cũng kiêu ngạo, lần này xem như đã mất hết mặt mũi rồi.
Nhưng Hồ lão vẫn không biểu hiện gi bên ngoài, chỉ nói:
- Giang Nguyên, đến chào các vị tiền bối đi.
- Vâng.
Giang Nguyên đã biết rõ tình huống của người bệnh, tâm trạng cũng thoáng thả lỏng hơn, liền nói câu xin lỗi với bệnh nhân rồi đứng lên bước đến bên cạnh Hồ lão.
Hồ lão mỉm cười giới thiệu Giang Nguyên với ba lão tiền bối:
- Giang Nguyên, vị này là Trương Nguyệt Chánh sư phụ, vị này là Vương Nhạc Văn sư phụ, còn vị này là Ngô Tử Gian sư phụ.
- Xin chào Trương lão sư, Vương lão sư, Ngô lão sư…
Giang Nguyên khiêm nhường chào hỏi tất cả ba người.
- Ừm, không tệ, không tệ.
Nhìn thấy chàng thanh niên bộ dạng tuấn tú, lại còn lễ phép, các vị tiền bối đều cực kỳ thích, hài lòng gật đầu.
Bạn học Giang Nguyên hiểu biết rất rõ vấn đề lịch sự. Để tránh cho bản thân gặp phiền toái, hắn luôn hài hòa trước mặt tất cả mọi người. Người nào cũng không biết hắn kỳ thật là một con cọp khoác lớp da gấu mèo.
- Giang Nguyên, ta thấy con xem bệnh người này rất lâu, có nghi vấn gì sao?
Mặc dù Hồ lão không biểu hiện ra, nhưng xuất một chiêu là tàn nhẫn ngay. Ngoài mặt thì quan tâm đệ tử nhà mình, nhưng lại hung hăng uy hiếp Trương lão.
Quả nhiên, nghe Hồ lão hỏi, sắc mặt Trương lão có chút thay đổi.
Giang Nguyên cũng không chú ý đến điểm này, chỉ gật đầu nói:
- Vừa rồi con cũng có chút nghi hoặc, nhưng bây giờ đã rõ ràng rồi.
Nghe xong, sắc mặt Hồ lão vui vẻ hẳn lên. Ông biết tính tình của đồ đệ nhà mình. Nếu Giang Nguyên khám cho bệnh nhân lâu như vậy, bây giờ nói là đã biết rõ, tất nhiên là không sai. Nếu không nắm chắc, hắn sẽ không nói những lời này.
Còn Trương lão bên cạnh thì lộ ra vẻ quái dị.