Chu Thế Dương lạnh giọng nói:

- Ngay cả lệnh của hội Viện ủy cậu cũng cãi lại, chẳng lẽ còn có mục đích khác?

- Mục đích khác?

Giang Nguyên nheo mắt, nhìn Chu Thế Dương trên màn hình, hỏi:

- Tôi không hiểu vì sao Thiên y sư Chu lại nói như vậy?

- Hừ, quan hệ giữa cậu với Tuyệt Y Đường, ai mà không biết? Chẳng lẽ cậu không phải vì cha của cậu ở Tuyệt Y Đường mà đem Tế Thế...

- Được rồi.

Chu Thế Dương còn chưa nói xong, đã bị Từ Khải Liễu ở một bên cắt ngang. Nhưng bọn họ cũng nhìn thấy Giang Nguyên đột nhiên trợn tròn mắt, lóe lên sự rung động, sau đó gương mặt hiện lên sự kinh nghi và hưng phấn.

Các thành viên hội Viện ủy nhìn biểu hiện của Giang Nguyên trên màn hình, đột nhiên trong lòng đánh bộp, đồng loạt nói:

- Cậu ấy không biết?

Quả nhiên, biểu hiện vẫn luôn lãnh đạm của Giang Nguyên rất nhanh cứng lại, hai mắt trống rỗng, thậm chí đưa tay bưng chai nước, nhưng sờ hai lần mới sờ trúng chai nước, đưa lên miệng hớp một ngụm.

- Cha của tôi?

Giang Nguyên chậm rãi uống một hớp nước, hồi phục lại tinh thần. Sau khi đặt chai nước xuống, liền bình tĩnh nhìn màn hình, nói:

- Nội viện có tin tức của ông ấy sao?

Lúc này Chu Thế Dương cũng cảm thấy không ổn, nhưng lời đã nói ra miệng, cũng khó mà nuốt lại, đành lạnh giọng nói:

- Đúng, ông ta đã trở về viện, chẳng lẽ cậu còn không biết? Cậu đang giả bộ à?

- Ông ấy đã về? Đã về nội viện rồi sao?

Giang Nguyên chớp mắt, gương mặt lộ vẻ cổ quái:

- Thế còn mẹ tôi?

Giang Nguyên vừa hỏi xong, các thành viên hội Viện ủy đều im lặng. Ai cũng không nghĩ đến Giang Nguyên sẽ phản ứng như thế, nhưng phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua là không ai có thể trả lời. Thiên Y Viện không biết quá rõ tình huống của Tuyệt Y Đường. Ngay cả việc Giang Văn Ba mới xuất hiện cũng chỉ là hai ngày trước, nào biết vị nữ y sĩ năm đó rốt cuộc như thế nào?

La Thiên Minh nhìn gương mặt khẩn trương lẫn mong đợi của đệ tử, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng:

- Lần này chỉ có cha của con đến, chúng ta cũng không biết tin tức của mẹ con.

Nghe La Thiên Minh nói xong, biểu hiện cổ quái trên gương mặt Giang Nguyên mới chậm rãi biến mất, dường như là thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người nhìn thấy rõ nét mặt của Giang Nguyên, thậm chí cũng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Tất cả nhìn nhau một cái, trên căn bản đều cười khổ. Nếu như không phải trình độ diễn xuất của Giang Nguyên đạt đến tình trạng đăng phong tạo cực, chỉ sợ Giang Nguyên đúng là không biết quan hệ giữa Tuyệt Y Đường và cha của hắn, càng không biết tin tức cha mình còn sống.

Giang Nguyên im lặng, chỉ có ánh mắt là hiện lên ánh sáng khác thường.

Rốt cuộc, Giang Nguyên gõ bàn một cái, sau đó nhìn mọi người nói:

- Xem ra, hội Viện ủy yêu cầu tôi phải lập tức đưa Tế Thế Đỉnh về nước chính là bởi vì cha của tôi có quan hệ với Tuyệt Y Đường?

Giang Nguyên vừa nói xong, các thành viên đều im lặng. Từ Khải Liễu gật đầu, thở dài nói:

- Đúng, bởi vì cha của cậu có quan hệ với Tuyệt Y Đường, cho nên Viện ủy mới phải bắt buộc đem Tế Thế Đỉnh về nước. Bây giờ, xem ra cậu cũng nên trở về luôn đi.

Nói đến đây, Từ Khải Liễu dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hơn nữa, theo tình huống trước mắt, để đảm bảo an toàn, tôi sẽ mang tất cả thành viên của viện trở về. Mọi người có thể giao việc nghiên cứu dịch bệnh cho Mỹ, để bọn họ tiếp tục. Đồng thời phương diện bên nước ta vẫn có thể trợ giúp cho bọn họ.

Nghe Từ Khải Liễu nói, Giang Nguyên cúi đầu thoáng im lặng một chút, sau đó ngẩng đầu nói:

- Căn cứ theo tình huống nghiêm trọng của virus Ira, đồng thời hiện tại cũng đang là thời khắc mấu chốt, một khi chúng ta rút lui, tỷ lệ sinh tồn của mấy ngàn người này sẽ bị hạ xuống. Đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của thế tục.

- Hơn nữa, vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy, bộ lạc phù thủy không cho phép chúng ta rút lui. Người của chúng ta muốn rút lui cũng sẽ rất khó khăn. Cho nên, trong tình huống như bây giờ, tôi xin viện ủy rút lại đề nghị trở về này, để chúng tôi tiếp tục ở lại tiến hành công việc có liên quan.

- Hừ, không được, Tế Thế Đỉnh rất quan trọng. Hơn nữa cậu cũng phải trở về để phối hợp điều tra. Chuyện này không thể thương lượng.

Nghe Giang Nguyên nói xong, Chu Thế Dương hừ lạnh:

- Hơn nữa, cho dù bộ lạc phù thủy có ngăn cản, chúng ta có đến ba ngàn nhân viên có vũ trang, sẽ tập trung lại hết, hộ tống các người rút lui an toàn, vạn nhất không được, vì an nguy của Tế Thế Đỉnh, cậu cứ giao Cửu Vĩ Hồ cho bộ lạc phù thủy. Chuyện này không cho phép cậu tìm lý do.

Nói đến đây, Chu Thế Dương tiếp tục lạnh lùng nói:


- Hơn nữa, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu cứ tiếp tục trì hoãn, chúng tôi có lý do tin rằng cậu cấu kết với Tuyệt Y Đường, ý đồ nuốt trọn chi bảo trấn viện của Thiên Y Viện.
Advertisement
';
Advertisement