Cho nên, mọi người càng không dám bắt hắn về. Ở trong viện thì không sao, nhưng bây giờ Giang Nguyên đang ở xa vạn dặm, ngoài tầm tay của mọi người. Nếu chọc giận hắn, với tính cách của tiểu tử này, đó cũng là phiền phức lớn.
Trong lúc các thành viên đang tức giận, tâm trạng của Giang Nguyên lại tốt hơn.
Nhìn Giang Nguyên bước ra cửa lều vải, Lý Minh và hai tiên sinh ngoại viện đứng bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.
- Tình huống thế nào rồi?
Giang Nguyên nhìn bóng người da đen bên ngoài cùng với binh lính Hoa Hạ đang tuần tra, nhẹ nhàng hỏi.
- Trưởng phòng, trước mắt đã có khoảng hai ngàn binh lính đến đây, sau đó có thêm ba chiếc xe tăng và bốn chiếc xe bọc thép. Nhưng bọn họ chỉ trú đóng bên ngoài doanh khu, trước mắt chưa có mâu thuẫn trực tiếp. Vừa rồi có hai chiếc trực thăng chiến đấu F12 kiểu cũ xoay vòng ở đây một hồi, nhưng bây giờ đã rời đi.
Lý Minh cau mày nhìn Giang Nguyên, khẩn trương hỏi:
- Trưởng phòng, tình huống bây giờ rất không ổn. Xem ra quân đội này hẳn là có liên quan đến bộ lạc phù thủy. Nội viện...không biết nội viện có cử tiếp viện đến không?
Nhìn biểu hiện khẩn trương của Lý Minh, Giang Nguyên bật cười, sau đó đưa tay vỗ vai y một cái nói:
- Không cần lo lắng. Quân đội này chẳng qua bộ lạc phù thủy dùng để thị uy thôi. Bọn họ không dám xâm nhập doanh khu đâu. Mọi người cứ yên tâm làm việc của mình.
- Nói như vậy là nội viện không cử tiếp viện đến. Nếu chúng ta rút lui...
Lý Minh cũng không phải người ngu, tất nhiên cũng biết được mục đích của đám quân lính này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo âu.
Nhìn đám binh lính da đen cùng với mấy chiếc xe bọc thép cách doanh khu hơn trăm thước, ánh mắt Giang Nguyên hiện lên hàn ý.
- Đám người đáng chết. Chúng ta giúp bọn họ thành lập khu cách ly, cứu người dân của nước họ, bọn họ chỉ phái đến có hơn trăm binh lính hỗ trợ. Bây giờ bộ lạc phù thủy hô một tiếng, lập tức phái hai ngàn người đến.
Giang Nguyên khẽ hừ một tiếng, nói:
- Nhưng không sao. Đám phù thủy đó cũng không dám dùng quân đội để đối phó chúng ta đâu. Nếu dám động thủ, chút người này cũng không phải là đối thủ của chúng ta.
Thấy Giang Nguyên còn bình tĩnh như vậy, lúc này Lý Minh cũng đành cười khổ hai tiếng.
Giang Nguyên quay sang nói với hai vị tiên sinh ngoại viện:
- Hai người sang trấn an đoàn trưởng của chúng ta, để anh ấy tiếp tục an bài binh lính canh gác.
- Được, Trưởng phòng Giang.
Nhìn hai người đi xa, Lý Minh do dự một chút rồi cẩn thận hỏi:
- Trưởng phòng, Hội viện ủy không nói gì chứ?
Giang Nguyên cười một tiếng:
- Bọn họ có thể nói gì chứ? Yên tâm đi, không sao đâu.
- Vâng.
Nghe Giang Nguyên nói, Lý Minh mới hoàn toàn yên tâm. Người của Thiên Y Viện không sợ kẻ địch, chỉ sợ người trong nhà xảy ra lục đục nội bộ thôi.
Tùy ý liếc mắt nhìn mấy chiếc xe bọc thép và xe tăng cũ nát, Giang Nguyên nhún vai, sau đó xoay người bước về khu cách ly. Bây giờ bệnh nhân đã dùng thuốc do hắn điều chế một khoảng thời gian rồi, không biết hiệu quả như thế nào.
Băng qua các chốt bảo vệ, mặc trang phục phòng hộ kỹ càng, lúc này Giang Nguyên mới bước vào khu cách ly.
Bước vào khu cách ly, dựa vào trí nhớ, Giang Nguyên đã tìm được mấy bệnh nhân mà hắn đã khám lần trước, bắt đầu bắt mạch.
Đối với những bệnh nhân này, trí nhớ của Giang Nguyên vẫn tương đối khắc sâu. Thông qua bắt mạch và xem lưỡi, Giang Nguyên đã đoán được tình hình của những người này cũng không khác gì ban đầu. Nhưng đối với những bệnh nhân này mà nói, chỉ cần không sốt cao thêm thì đó đã là chuyện tốt.
- Đại tá Giang, tình huống của các bệnh nhân bây giờ dường như có chuyển biến tốt.
Sau lưng truyền đến giọng nói của Lô Bỉnh Nguyệt.