Nghe ba thuộc hạ báo cáo, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, Hầu tước Ryan nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn Hồng Nguyệt và Robert, sau đó dẫn người chạy đến khu cách ly.

Đám người Hồng Nguyệt tất nhiên là không dám thờ ơ, đồng loạt chạy theo Hầu tước Ryan. Tốc độ cực nhanh, chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Nhưng bọn họ không chú ý đến, trên đường đi của bọn họ thỉnh thoảng có tiếng sói tru lên.

Nghe tiếng sói truyền đến, chạy đằng trước nhất, Hầu tước Ryan không khỏi cau mày, nhưng cũng không dừng lại, tiếp tục chạy đi.

Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh đèn của khu cách ly, nhưng chân mày của Hầu tước Ryan lại càng cau chặt, đột nhiên dừng lại. Các Huyết tộc theo sát đằng sau cũng dừng bước không hiểu.

Hồng Nguyệt và Robert bước về phía trước, sắc mặt có chút phiền muộn. Lúc này bọn họ cũng phát hiện được sự không ổn.

Hầu tước Ryan lạnh lùng nhìn chung quanh. Trong đêm tối, bọn họ là sinh vật thích ứng nhất. Tuy không thể so sánh với dã thú, nhưng cảm giác vẫn rất nhạy trong đêm đen.

Lúc này, Hầu tước Ryan đã xác nhận, chuyện không bình thường.

Đám Huyết tộc cấp Bá tước đằng sau bọn họ cũng không phải tay mơ, đều nhạy bén phát giác được một số yếu tố khác thường. Sắc mặt người nào cũng trầm xuống, nhanh chóng tản ra, bày ra trận thế phòng ngự.

- Người nào? Bước ra.

Ánh mắt Hầu tước Ryan trong bóng tối lóe lên huyết sắc, lạnh giọng nói.

Nghe Hầu tước Ryan quát lên, một cặp mắt màu xanh hiện lên trong bóng tối.

Khi những ánh mắt này xuất hiện, sắc mặt đám Huyết tộc sau lưng Hầu tước Ryan lại càng chùng xuống.

- Đám thổ dân quạ đen đáng chết.

Hồng Nguyệt nhìn ánh mắt màu xanh ẩn hiện, tức giận quát mắng.

Rất nhanh, khi những cặp mắt màu xanh chậm rãi đến gần, mọi người nhận ra là một bầy sói hoang. Sau lưng bầy sói là một đám da đen đầu đội mũ màu sắc sặc sỡ.

Nhìn bóng người bước ra, sắc mặt đám người Hầu tước Ryan lại càng khó coi hơn hai phần.

- Ba, bốn, năm, sáu, bảy...

Đám Huyết tộc đứng sau lưng Ryan trố mắt nhìn đám vu sư đầu đội lông chim xuất hiện. Tất cả mọi người đều biết, mang lông chim đều là Đại vu sư. Vu sư bình thường không có tư cách mang lông chim.

Cho nên, vốn mọi người cho rằng chỉ là bị Đại vu sư của bộ tộc địa phương phát hiện cộng thêm một số vu sư bình thường, chỉ cần động tác của mọi người nhanh một chút, vấn đề hẳn sẽ không lớn, giải quyết cũng gọn hơn, thời gian còn lại đủ để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng Đại vu sư xuất hiện lại có sáu bảy người.

Sau khi thấy Đại vu sư thứ tám bước ra, sắc mặt Ryan xanh mét. Y có chút không rõ, nơi này cũng không phải trọng địa của bộ lạc vu sư. Gần đây cùng lắm cũng chỉ có một Đại vu sư mà thôi. Vận khí kém thì gặp hai người. Nhưng liên tiếp đến tám người, chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ Tổ Linh điện của bộ lạc vu sư đã được dời đến gần đây? Hay là vận khí tốt quá đụng ngay đám Đại vu sư đến đây làm khách?

Đám Huyết tộc trợn mắt há mồm nhìn từng Đại vu sư bước ra, dường như nối liền không dứt, trong lòng chỉ có một ý niệm. Làm sao có thể?

Đến khi Đại vu sư thứ mười một bước ra, mọi người đã dường như chết lặng, nhìn chằm chằm đám đại vu sư, không có bất kỳ biểu hiện gì. Dù sao cũng đã nhiều như vậy rồi, có thêm mấy người nữa cũng như vậy. Để xem còn mấy người có thể đến nữa.

- Mười hai, mười ba, mười lăm.

Đến khi người thứ mười sáu bước ra, ánh mắt vốn chết lặng của mọi người một lần nữa chấn động.

Người này mặc trường bào màu đen, đặc biệt hoa lệ, trên trán còn có ký hiệu sư đầu màu vàng. Lúc này đám Huyết tộc đã hiểu ra vì sao nơi này đột nhiên lại xuất hiện nhiều Đại vu sư như thế. Thì ra Tế tư tổ linh đang ở đây.


Nhìn Tế tư tổ linh xuất hiện, trong lòng Hầu tước Ryan là một mảnh giá lạnh. Với thái độ của bộ lạc vu sư từ trước đến nay, hành động lần này xem như thất bại. Hơn nữa có muốn toàn thân trở lui hay không còn là một vấn đề.
Advertisement
';
Advertisement