Người của Thiên Y viện ở cách xa vạn dặm nhìn hình ảnh trên màn ảnh, lúc này sắc mặt ai cũng biến đổi. Họ không ngờ Bộ lạc Vu sư lại làm vậy. E là lần này Giang Nguyên gặp phiền phức lớn rồi...

Sắc mặt Tế tư Tổ linh âm trầm, sải bước đi lên trước mấy bước, nhìn Giang Nguyên, lạnh giọng nói:

- Giang Nguyên... Trả lại Thần thú bát cho bọn tao, mày có thể rời đi... Nếu không, hôm nay mày đừng mong rời khỏi Châu Phi!

Giang Nguyên nhìn sắc mặt cứng ngắc của Tế tư Tổ linh thì không nhịn được cười, nhìn lướt qua cảnh tượng trước mặt, lắc đầu nói:

- Tế tư Tổ linh, ông cho rằng dựa vào những người này có thể giữ tôi lại sao?

Tế tư Tổ linh thấy vẻ mặt giễu cợt của Giang Nguyên thì khuôn mặt đen thui không khỏi đỏ lên. Lão đường đường là Bộ lạc Vu sư mà phải dựa vào những bộ đội vũ trang người thường này uy hiếp người ta, đúng là có chút mất mặt.

Có điều lúc này lão không còn để ý quá nhiều. Nếu ngay cả Thánh khí truyền thừa cũng để người ta cướp mất thì thể diện còn có ích gì nữa.

Tế tư Tổ linh lập tức tức giận nói:

- Mày đừng ngông cuồng... Châu Phi chính là vùng đất Bộ lạc Vu sư bọn tao tọa thủ. Hôm nay nếu mày không để Thần thú bát lại, Bộ lạc Vu sư chúng tao sẽ bất chấp tất cả quyết sống mái với mày!

- A...

Giang Nguyên khẽ cười cười, lắc đầu nói:

- Vậy thì ông có thể thử!

Tế tư Tổ linh thấy vẻ mặt đầy giễu cợt, không hề có ý định muốn trả lại Thần thú bát của Giang Nguyên thì lão tức giận đến mức hai mắt trợn trắng, lão giơ quyền trượng trong tay trầm giọng quát lên:

- Chuẩn bị!

Theo lệnh của Tế tư Tổ linh, các binh lính vũ trang đồng loạt nâng súng lên, nhắm vào Giang Nguyên.

Giang Nguyên nhìn mấy trăm khẩu súng trước mặt thì hơi nghiêng đầu một chút, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu, sau đó nhẹ nhàng phất tay, một vật thể trong xe nhanh chóng bay lên trời, bay xuống trước mặt Giang Nguyên trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Giang Nguyên không nói lời nào,chỉ thấy hắn chưa hề có động tác gì thì cả người đột nhiên lặng lẽ bay lên, sau đó đáp lên một đại đỉnh cổ quái trong ánh mắt của mọi người.

- Thằng nhãi này muốn làm gì? Điên rồi sao? Muốn một mình đấu lại lực lượng vũ trang tinh nhuệ mấy trăm người sao?

Chu Thế Dương nhìn thấy động tác của Giang Nguyên thì kêu lên đầu tiên, khiến những người bên cạnh đều không khỏi ghé mắt sang. Có điều lúc này mọi người đều lo lắng. Đây là mấy trăm binh lính tinh nhuệ tay cầm các loại vũ khí uy lực lớn trong tay. Đối mặt với tình huống như vậy, cho dù là cao thủ Thiên vị cũng khó mà sống được.

So với sự lo lắng của những người khác, trong mắt Chu Thế Dương chỉ tràn đầy phẫn nộ. Giang Nguyên chết không sao, nhưng Tề Thế Đỉnh sao có thể để nó rơi vào tay mấy tên nhà quê đáng ghét kia được? Lúc này, Chu Thế Dương nhìn Giang Nguyên trên màn hình, trong mắt chỉ toàn là oán độc, trong lòng lầm bầm tính toán. Chỉ cần thằng nhãi này còn có thể trở về nước, lần này mình chắc chắn sẽ giết chết được hắn.

Lần này Chu Thế Dương có thể tự tin như vậy là vì Giang Văn Ba kia là Đường chủ Tuyệt Y Đường. Giang Nguyên là con trai ông ta. Hội đồng viện chắc chắn sẽ không thể nào tin tưởng hắn nữa. Cho dù hiện Hội đồng viện đang ủng hộ Giang Nguyên chẳng qua cũng chỉ vì Tề Thế Đỉnh vẫn đang ở trong tay hắn. Chỉ cần Tề Thế Đỉnh có thể quay trở về viện, lão tin, có thể khiến Hội đồng viện tước đoạt vị trí chủ đỉnh của Giang Nguyên,

Còn lúc này, hai chiếc trực thăng luôn giám sát Giang Nguyên đã sớm phát hiện ra sự khác thường bên dưới, bắt đầu báo cáo với Giang Văn Ba.

- Còn chờ gì nữa, trực tiếp chi viện cho thiếu gia... Cho máy bay chiến đấu cất cánh, điều động tất cả nhân viên vũ trang... Hộ tống thiếu gia trở về nước!

Nghe thấy báo cáo bên đó, Giang Văn Ba luôn chú ý đến tình hình bên này đã hoàn toàn mất đi sự trầm ổn hàng ngày, trầm giọng tức giận nói.

- Vâng...

Mấy chiếc máy bay chiến đấu ở sân bay nào đó sớm đang ở trong trạng thái chuẩn bị nhận được lệnh lập tức bay lên trời. Mười mấy chiếc xe jeep chở đầy những binh lính vũ trang lúc này cũng nổ máy, xông thẳng về phía Giang Nguyên.

Có điều, hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang còn chưa kịp xông đến, tình hình bên kia lại có đột biến.

Giang Nguyên đứng trên đại đỉnh ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Đại đỉnh dưới chân bay lên, dường như trong nháy mắt biến mất giữa bầu trời, không còn thấy đâu nữa.


Mấy binh lính vũ trang nâng vũ khí lên nhắm về phía Giang Nguyên lúc này ánh mắt đều cứng đờ, sau đó mặt đầy hoảng sợ ghìm súng nhìn xung quanh.
Advertisement
';
Advertisement