- Cứ xem như là vậy.
Giang Nguyên im lặng một chút rồi gật đầu:
- Tế tư tổ linh cũng thừa nhận thân phận sứ giả Thần Thú của tôi. Trước mắt Thần Thú Bát vẫn còn nằm trong tay tôi. Như vậy, thân phận của tôi sẽ vẫn còn tồn tại.
Nói đến đây, Giang Nguyên dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi phải bảo đảm lợi ích cho bộ lạc vu sư. Nếu tôi làm vậy, sức ảnh hưởng đối với bộ lạc vu sư là không có vấn đề.
Nghe Giang Nguyên nói, các thành viên Viện ủy lại im lặng.
Chu Thế Dương lên tiếng:
- Ý của cậu là, chỉ cần nội viện nắm Thần Thú Bát trong tay, bộ lạc vu sư sẽ phục tùng chúng ta?
Nhìn ánh mắt tham lam của Chu Thế Dương, Giang Nguyên cười nhẹ, sau đó nói:
- Là trong tay tôi chứ không phải nội viện.
Bị Giang Nguyên nói trắng ra như vậy, sắc mặt Chu Thế Dương đột nhiên biến đổi, lạnh giọng cười nói:
- Chẳng lẽ ý của cậu là Thần Thú Bát là của riêng cậu? Một chút cũng chẳng liên quan đến nội viện?
Giang Nguyên khẽ cười một tiếng, sau đó tiện tay vung lên, một vật trong cái túi bên cạnh nhẹ nhàng bay lên, dưới ánh mắt của mọi người, chậm rãi đáp xuống bàn.
- Thiên y sư Chu Thế Dương, ông không tin thì có thể cầm Thần Thú Bát thử một chút. Tôi nghĩ nếu bộ lạc vu sư biết chuyện này, bọn họ sẽ nguyện ý không tiếc thời gian và bất cứ giá nào để toàn lực tập sát ông. Sau đó mang Thần Thú Bát về Châu Phi, cất vào một nơi không ai thấy, thuận lý thành chương đem Thiên Y Viện chúng ta thành tử địch trọn đời.
Giang Nguyên mỉm cười nói, ánh mắt ra hiệu cho Chu Thế Dương cứ việc lấy.
Sắc mặt Chu Thế Dương trong nháy mắt trầm xuống, nhìn cái bát sành nhìn qua cực kỳ bình thường, rồi lại nhìn Giang Nguyên, lạnh lùng nói:
- Ý của cậu là, Thần Thú Bát chỉ có một mình cậu có thể nắm giữ?
- Đúng.
Khóe miệng Giang Nguyên nhếch lên, nhìn Chu Thế Dương, ánh mắt trào phúng:
- Nếu ông không tin thì có thể thử một chút.
- À, mà trước khi ông thử, tôi đề nghị ông nên xem qua hình ảnh vệ tinh một lần nữa, có khi ông sẽ thay đổi suy nghĩ. Dĩ nhiên, ông vẫn có thể duy trì lòng tin một mình kháng lại sự tập kích của toàn bộ bộ lạc vu sư.
Giang Nguyên vẫn cười như cũ, giống như tùy ý nói với Chu Thế Dương.
Các thành viên Thiên Y Viện bên cạnh, sắc mặt đều có chút âm trầm, lơ đãng nhìn nhau một cái.
Tất cả mọi người đều có thể nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Giang Nguyên. Khi Giang Nguyên đối mặt với tất cả thành viên hội Viện ủy, gương mặt và biểu hiện đều rất tự tin.
Bị Giang Nguyên giễu cợt, sắc mặt Chu Thế Dương trong nháy mắt đỏ bừng, tức giận lên tiếng:
- Giang Nguyên, rốt cuộc là cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu cho rằng cha của cậu trở về thì cậu dám ăn nói với như vậy với Viện ủy?
Nghe Chu Thế Dương nói, tất cả thành viên Viện ủy đều im lặng, không ai lên tiếng, lẳng lặng nhìn Giang Nguyên chờ hắn lên tiếng. Ngay cả La Thiên Minh bên cạnh cũng nhìn Giang Nguyên, mặc dù rất lo lắng, nhưng muốn nói rồi lại thôi.
Biểu hiện của Giang Nguyên lúc này cũng không còn dửng dưng nữa. Thậm chí còn ngồi thẳng người, nhìn vào Chu Thế Dương, sau đó quay sang nhìn các thành viên hội Viện ủy khác.
- Giang Văn Ba là cha của tôi không sai.
Giang Nguyên lạnh lùng nói:
- Nhưng ít ra trước mắt, tôi và ông ta một chút quan hệ cũng không có. Hết thảy đều dựa vào chính bản thân tôi.
Giang Nguyên thoáng dừng lại một chút, sau đó dửng dưng nhìn tất cả thành viên hội Viện ủy, chậm rãi nói: