- Tốt lắm, Thiên y sư Chu đã đưa ra ý kiến của mình. Bây giờ những ủy viên khác có thể nói một chút ý tưởng của mình.

- Dựa theo thông lệ, vốn đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh sẽ tự động có thân phận thành viên chính thức hội Viện ủy, nhưng bởi vì tuổi của Giang Nguyên quá nhỏ, hơn nữa Tế Thế Đỉnh cũng không hoàn chỉnh, cho nên mới không thể trở thành thành viên chính thức. Bây giờ Tế Thế Đỉnh đã nguyên vẹn, cậu ấy cũng đã có được thực lực tương xứng với thân phận đỉnh chủ. Cho nên chúng ta đồng ý bổ nhiệm cậu ấy làm thành viên chính thức hội Viện ủy. Đây là ý kiến của tôi.

Lưu Mộc Dương lên tiếng.

Nghe Lưu Mộc Dương nói, sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh. Hai người xếp hạng thứ nhất và thứ hai đã ủng hộ, như vậy ông muốn lật bàn sẽ không có hy vọng.

Nhưng Chu Thế Dương vẫn không cam lòng, nghiêng đầu nhìn hai vị y sư nhất phẩm cách đó không xa. Hai người này trước giờ vẫn theo ông ta. Bây giờ ông ta cần người đứng ra ủng hộ, chỉ cần hai người lên tiếng phản đối, ông ta vẫn còn hy vọng ngăn cản phương án này.

Nhưng ông ta vừa mới đưa mắt nhìn sang, đối diện đã có người lên tiếng.

- Đúng, mặc dù điều lệ đã quy định không được tùy ý tăng giảm số lượng thành viên chính thức, nhưng trong những thời điểm mẫn cảm thì có thể cân nhắc lại. Tình huống bây giờ, chúng ta cần cho Giang Nguyên một thân phận thành viên chính thức của hội viện ủy. Hơn nữa, trước kia không phải là không có tình huống tương tự. Cách đây năm mươi năm cũng đã có mười lăm vị Ủy viên. Cho nên tôi đồng ý bổ nhiệm Giang Nguyên làm ủy viên chính thức hội Viện ủy.

Người nói ra là Lưu Thiên Phúc của phòng Đan Dược. Một người phụ trách phòng đan dược bên cạnh Lưu Thiên Phúc cũng gật đầu lên tiếng:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Thiên Phúc.

Nhìn hai người, sắc mặt Chu Thế Dương trắng bệch. Ông ta tất nhiên biết Giang Nguyên là Phó trưởng phòng phòng Đan dược. Hai người của phòng đó chắc chắn sẽ ủng hộ hắn, nhưng không nghĩ đến hai người lại nhanh đến như vậy.

Lúc này, ông ta chỉ có thể một lần nữa nhìn hai vị y sư nhất phẩm, hy vọng hai người có thể đứng ra ủng hộ ông ta.

Nhưng khi ông đảo mắt nhìn, chỉ thấy hai người cúi đầu, làm bộ như không thấy ánh mắt của ông ta.

Trong lúc mọi người đang tiến hành cuộc họp, hai đại vu sư đang đi dạo tại một ngọn núi ở thành Kim Lăng.

Cách đó không xa là hai cao thủ ngoại viện Thiên Y Viện phái đi, lúc này cũng đang ở cùng một chỗ, thấp giọng thầm thì. Ở đây có rất nhiều cảnh đẹp lại không đi, chạy đến một ngọn núi chẳng có mấy danh tiếng này.

Đây chỉ là một công viên nhỏ, cuối tuần mới có người đến đây leo núi, thật sự không có khung cảnh gì có thể ngắm, nhưng hai người kia lại cứ khăng khăng đòi đến đây tham quan.

Sau khi đến, lại bảo bọn họ không cần đi theo, có ý muốn đi dạo riêng một chút, thật khiến người ta phải nghi ngờ.

Trong lúc hai vị thành viên ngoại viện đang thảo luận với nhau, hai đại vu sư cũng đang đi cùng một chỗ, gương mặt tràn đầy hưng phấn.

- Quả nhiên không sai. Cho dù cách xa Châu phi, nhưng linh lực tổ linh chúng ta vẫn có thể kêu gọi, hơn nữa cũng không hề suy giảm.

Đại vu sư Poragu hưng phấn nói.

Draco cũng cười toét miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, thấp giọng nói:

- Quả nhiên, truyền thuyết ghi lại không hề giả. Chỉ cần Thần Thú Bát có thể chân chính kích hoạt, nơi nào có Thần Thú Bát, nơi đó chẳng khác nào tổ địa của Châu Phi.

- Nếu đã xác nhận, chúng ta có sứ giả thần thú, chuyện ngược lại cũng không coi là quá tệ.

Poragu nhẹ gật đầu một cái, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự tàn khốc, trầm giọng nói:

- Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải tận lực nghĩ biện pháp đoạt lại Thần Thú Bát. Nếu không, một khi Thiên Y Viện nổi lên tâm tư với bộ lạc vu sư của chúng ta, Tổ linh điện của chúng ta sẽ bị bọn họ xẻ thịt mất.

- Đoạt lại?

Sắc mặt Drcao có chút âm trầm, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Sợ là rất khó. Sứ giả có thần thú chi hồn, hơn nữa còn nắm trong tay Thần Thú Bát. Với năng lực của chúng ta, căn bản không có khả năng đoạt lại từ trong tay của hắn. Hắn lại có thân phận của Thiên Y Viện, muốn liên kết với các thế lực khác để đoạt lại cũng không dễ dàng.


- Còn nữa, cho dù chúng ta có thể đoạt lại Thần Thú Bát, nhưng có thể chân chính nắm nó trong tay không thì còn rất khó nói. Nếu không, Tế tư tổ linh nắm trong tay nhiều năm như vậy cũng không thể chân chính sử dụng nó. Chỉ cần sơ sẩy một chút, chúng ta sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Advertisement
';
Advertisement