Nghe giọng nói không cam lòng của Chu Thế Dương, mọi người làm như không nghe thấy, ngay cả La lão sư lúc này cũng không che giấu được ý cười trong mắt, liếc nhìn Chu Thế Dương một cái, cũng lười so đo với ông ta. Đệ tử của ông đã vào hội Viện ủy, nhiều chuyện sau này cũng không cần ông quan tâm nữa.

Mỗi một thành viên hội Viện ủy đều có đủ quyền lực và địa vị. Trong tình huống không thể rung chuyển, cộng thêm có ông bên cạnh và một số thành viên tương đối gần gũi với hắn, chỉ cần Giang Nguyên không mắc sai lầm lớn, không ai có thể động được hắn.

Từ Khải Liễu cũng dửng dưng nhìn Chu Thế Dương một cái, sau đó nói:

- Nếu mọi người đã thông qua, vậy tôi xin có một vấn đề bổ sung.

- Sao?

Mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm Từ Khải Liễu. Nếu là vấn đề bổ sung, nhất định cũng sẽ liên quan đến Giang Nguyên. Ngay cả Chu Thế Dương cũng dừng vẻ bất mãn nhìn Từ Khải Liễu, không biết bà lại có ý kiến gì.

- Nếu Giang Nguyên đã trở thành thành viên hội Viện ủy, cộng thêm thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Tôi đề nghị để Giang Nguyên phụ trách hỗ trợ Mộc Dương, điều tra sự kiện Nguyên Bân y sư mất tích năm đó.

- Cái gì?

Ngoại trừ Lưu Mộc Dương, sắc mặt người nào cũng sững sờ, nhưng sau đó bừng tỉnh. Đúng rồi, nếu nội viện đã tiến hành điều tra lại chuyện năm đó, hơn nữa không để cho người của Giang Văn Ba nhúng tay, Giang Nguyên có lẽ là người thích hợp nhất.

Nếu Giang Nguyên phụ trách điều tra, Giang Văn Ba tất sẽ đồng ý. Trước khi còn chưa biết rõ tình huống của Tuyệt Y Đường, ngoại trừ một số người ra, không ai nguyện ý mở cuộc chiến với Tuyệt Y Đường. Dù sao còn có Nguyên Bân y sư ở đó. Nghĩ đến thực lực của Nguyên Bân y sư, các thành viên hội Viện ủy không có mấy ai muốn trực tiếp chống đối người này.

Hơn nữa, bất kế tình huống như thế nào, Giang Văn Ba nhắc đến năm đó có người cố ý hãm hại, Thiên Y Viện nhất định phải điều tra. Đây chính là nhất cữ lưỡng tiện.

Mọi người nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu, chỉ có La Thiên Minh là rầu rĩ. Điều tra này rất rộng, thậm chí còn liên quan đến Trưởng lão viện. Lưu Mộc Dương là Trưởng phòng phòng Giám sát, ông ra mặt là chuyện đương nhiên, nhưng chủ yếu là chủ trì công việc. Giang Nguyên hiệp trợ điều tra, như vậy phần lớn điều tra sẽ do hắn phụ trách.

Chỉ cần một chút sơ sẩy, với tính cách của hắn, sợ là đắc tội với không ít người.

Mọi người lại nhìn nhau, ánh mắt lóe lên sự lo lắng, nhưng chỉ thoáng qua rồi trở lại bình thường. Chỉ có sắc mặt Chu Thế Dương là vô cùng khó coi.

Lúc này Giang Nguyên không biết mình đã được thăng chức. Hắn mang Thần Thú Bát ra cửa, bước đến phòng dược liệu. Nếu phải cung phụng cho Cửu Vĩ tổ tông đại nhân, vậy phải đến phòng dược liệu xem qua một chút, xem rốt cuộc có loại thuốc nào phù hợp với tâm ý của Thần Thú Bát đại nhân.

Nhìn Giang Nguyên bước ra cửa, Tuyên Tử Nguyệt chần chừ một chút rồi bước vào nhà bếp. Cô vẫn còn đang nấu canh, khoảng hai tiếng nữa là xong. Khi Giang Nguyên trở lại, vừa vặn có thể uống.

- Hôm nay viện ủy họp, bây giờ Giang Nguyên chắc đang trong cuộc họp, không biết tình huống như thế nào?

Mã Tiểu Duệ đang ngồi trên ghế dưới ánh mặt trời, nheo mắt nhìn bầu trời, thở dài nói.

Lý Mạnh nhàn nhã dựa lưng vào ghế đối diện, cầm quyển sách che mặt lại, miễn cưỡng nói:

- Đừng có mà lo lắng mù nữa. Căn cơ của Giang Nguyên rất mạnh, không thấy hắn mang hai đại Vu sư từ Châu Phi về sao? Đại vu sư của bộ lạc Vu sư ngang hàng với thành viên hội Viện ủy chúng ta đấy. Hai người đó rất cung kính với Giang Nguyên, xem hắn như chủ. Cho nên cô không cần lo lắng cho hắn.

- Đại vu sư? Thật là đại Vu sư sao?

Mã Tiểu Duệ ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

- Anh làm sao biết?

- Cần phải hỏi sao?

Lý Mạnh thản nhiên nói:

- Cho nên, cô hoàn toàn đang lo nghĩ bậy bạ đó. Cô cứ yên tâm đi lo cái kế hoạch đó cho hắn đi.

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.

Đối với tin tức Lý Mạnh mang đến, Mã Tiểu Duệ trước giờ vẫn rất tin tưởng, lập tức không nheo mắt nhìn trời nữa, nhưng rồi lại thở dài.

Cách đó không xa, Liêu Dương và hai y sĩ bước qua, nhìn hai người Mã Tiểu Duệ đang ngồi phơi nắng, sắc mặt lạnh lẽo, do dự một chút, nhưng rồi không đi đến.

Hai y sĩ bên cạnh y cũng nhìn thấy, một người trong đó cười nói:

- Dương thiếu, làm sao vậy? Anh đối với Mã Tiểu Duệ chính là nhớ mãi không quên à?


- Hừ.

Advertisement
';
Advertisement