Về tới nhà, thấy Giang Nguyên về, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng cẩn thận mang Thú Thần Bát tới trước mặt Giang Nguyên.
- Sao rồi? Đã hết rồi sao?
Nhìn cái Thú Thần Bát trống trơn, lại nhìn vẻ mặt lo lắng và vô cùng cẩn thận của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên phì cười hỏi.
- Chỉ dùng hết một nửa...
Tuyên Tử Nguyệt hồi hộp để Thú Thần Bát lên bàn trà, lại còn cẩn thận xác nhận Thú Thần Bát đặt chắc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Giang Nguyên, tò mò nói:
- Đây là cái gì vậy? Dĩ nhiên lại có thể... Như thế...
- Thứ này gọi là Thú Thần Bát, anh lấy từ bộ lạc Vu sư về...
Giang Nguyên búng nhẹ lên Thú Thần Bát, phát ra tiếng coong coong, xong mới cười nói:
- Chẳng qua nó là chí bảo truyền thừa của bộ lạc Vu sư...
- Hả... Quả nhiên...
Giang Nguyên nhìn cái bát màu xanh xám này một chút, lúc này mới hừ khẽ một tiếng:
- Em biết ngay đó không phải là thứ bình thường mà, thoạt nhìn quá quái lạ, chỉ sợ làm rơi vỡ mất!
- Được rồi, được rồi... Cái này thoạt nhìn như một cái bát ngói, nhưng cũng không dễ bị phá hủy đâu...
Giang Nguyên đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tuyên Tử Nguyệt, mỉm cười nói:
- Mất bao nhiêu thời gian?
- Em đã xem qua rồi... Nếu đổ đầy chén thứ như cây cỏ kia, đại khái phải mất mười lăm phút đồng hồ... Loại dây leo kia thì tốn nhiều thời gian hơn một chút, chừng khoản hai mươi phút đồng hồ...
Dựa nhẹ sát vào trong lòng Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt bấm tay tính toán, nói.
Giang Nguyên gật đầu khẽ... Tốc độ như vậy thật ra cũng không tồi lắm. Chẳng qua không biết đại gia Thú Thần Bát này đại khái cần bao lâu mới ăn no... Ấy... Là hấp thu đủ năng lượng.
Chỉ hy vọng bụng vị đại gia này không quá lớn mới tốt....
Ngày thứ hai, mười giờ sáng, Giang Nguyên đã đứng ở một bên đám người, vẻ mặt không vui đứng trước cửa, chuẩn bị đón tiếp Thiếu đường chủ Tuyệt y đường đến chơi.
- Tại sao nhất định phải là tôi đến?
Giang Nguyên hơi cau mày nhìn về phía phó bộ trưởng Tôn của phòng ngoại giao đang đứng cạnh, nói.
Phó bộ trưởng Tôn đã sớm chú ý tới vẻ mặt không vui của vị này, lúc nghe thấy lời này liền biết rốt cục vị này đã không nhịn nổi nữa rồi, không thể làm gì hơn là vội vàng trả lời:
- bộ trưởng Giang... Đây là do văn phòng Viện ủy hội bố trí...
- Văn phòng Viện ủy hội? Vậy tại sao không chưng cầu ý kiến của tôi?
Giang Nguyên cau mày, trầm giọng nói.
- bộ trưởng Giang...phía văn phòng bên kia nói... Lần này thiếu đường chủ của Tuyệt y đường đến đây... Tuổi tác so với các thành viên Viện ủy hội khác cũng chênh lệch nhiều, không tiện ra mặt lắm. Hơn nữa thái độ và địa vị của Tuyệt y đường tạm thời không thể xác minh. Mà những người khác lại có thân phận không đủ, cho dù là bộ trưởng của chúng tôi cũng không thích hợp. Dù sao đối phương đại biểu cho Tiêu Dương... Vì thế nên...
- Chỉ có thể mời ngài tới thôi...
Nói tới đây, vị phó bộ trưởng Tôn này cười khan, nói:
- Hơn nữa... Hơn nữa, hắn lại là em trai của ngài... Ngài đến mới là thích hợp nhất...
- Tôi thích hợp nhất, chẳng qua...
Giang Nguyên không nói gì thêm, ngẩng đầu nhìn bầu trời...
Lúc này, cách đó không xa có hai chiếc Bentley xa hoa chậm rãi chạy về hướng này. Phó bộ trưởng Tôn thấy thế, tinh thần chấn động, vội vàng nói: