- Nói đi, nói đi... Chuyện này ông không nói tôi cũng biết hết rồi... Còn làm gì mà phải giữ bí mật chứ...
- Hơn nữa nếu ông nói rồi, tôi sẽ coi như ông lập công... Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không ai truy cứu trách nhiệm của ông!
Lúc này biểu hiện của Giang Nguyên trong mắt đám người La Dương Sinh giống hệt con rắn trong vườn địa đàng, tươi cười thân cận, ngôn ngữ hấp dẫn. Vẻ mặt La Dương Sinh nghi hoặc nhìn biểu hiện của Giang Nguyên và phản ứng của Lâm Nhất Dương phía đối diện, sắc mặt hơi thay đổi, lại nhìn camera trên tường, há há miệng, rốt cục không lên tiếng.
Rất rõ ràng, chủ nhiệm Giang đã vận dụng thủ đoạn gì đó đặc thù rồi. Mặc dù như vậy coi như vi phạm, chẳng qua không tới phiên một phó chủ nhiệm phòng 2 nho nhỏ như gã quản tới. Gã chỉ không xác định được, rốt cục vị chủ nhiệm Giang này đã dùng thủ đoạn gì. Nhưng cho dù là rốt cục đã dùng gì, chỉ cần không dùng Hoặc Tâm Trà, phòng 2 cũng không dùng thủ đoạn giám sát nào khác, cho dù sau đó có thể có chút phiền phức, Lâm Nhất Dương có thể tố cáo với Viện ủy hội nhưng muốn tìm chứng cứ là chuyện không có cửa rồi.
- Sẽ không... Truy cứu... Trách nhiệm của tôi à?
Ánh mắt Lâm Nhất Dương rõ ràng đã hơi mê ly, nhìn hai mắt Giang Nguyên, mơ hồ thừ người ra, lẩm bẩm, tuy nhiên trên mặt vẫn lộ vẻ giãy dụa vào do dự.
- Ừ... Sẽ không đâu... Tôi cam đoan đấy!
Nhìn dáng vẻ của Lâm Nhất Dương, Giang Nguyên rất chăm chú gật đầu.
- Ồ... Như vậy.... Như vậy... Tôi suy nghĩ một chút....
Mười mấy phút sau, trong đầu Giang Nguyên có một tiếng thông báo vang lên. Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thiên phú mê hoặc này kiên trì lâu như vậy, tiêu hao không nhỏ... Chẳng qua nói tóm lại, coi như cũng tương đối đáng giá. Ngẫm lại những lời Lâm Nhất Dương vừa nói, khuôn mặt Giang Nguyên liền sầm xuống. Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi chứng thực, tin tức vẫn khiến người ta phải âm thầm kinh hãi.
Còn La Dương Sinh bên cạnh, lúc này sắc mặt càng nghiêm trọng hơn.
- Tốt lắm... Lâm y sư, cảm tạ sự phối hợp của ông... Hiện giờ ông có thể trở về rồi!
Giang Nguyên mỉm cười nhìn Lâm Nhất Dương đối diện.
Lâm Nhất Dương bị Giang Nguyên dùng Thiên phú mê hoặc khống chế mười mấy phút, giờ vẫn chưa thể khôi phục tinh thần. Sau khi nghe xong những lời này của Giang Nguyên, ông gật đầu ngây ngẩn, sau đo đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Chẳng qua vừa mới đi ra ngoài cửa, rốt cục ánh mắt ngơ ngác của Lâm Nhất Dương từ từ tỉnh táo lại, đứng tại chỗ nhìn một chút, sau đó giật mình, dường như đã nhớ ra vừa rồi mình mới làm gì, sắc mặt tái mét đi, sau đó bước chân loạng choạng chạy vào phía trong.
- Giang... Giang Nguyên...các người đã làm gì tôi?
Sắc mặt Lâm Nhất Dương tái mét, chỉ vào Giang Nguyên, tay run rẩy, tức giận nói:
- Các người lại dám dùng thủ đoạn như vậy với tôi... Tôi sẽ... Sẽ tố cáo với Viện ủy hội... Các người xong đời rồi. Giang... Cho dù cậu có là thành viên Viện ủy hội, cậu cũng không thoát tội!
Sắc mặt La Dương Sinh hơi xanh đi. Mặc dù đã sớm đoán trước nhưng khi đối mặt với tình huống này, gã cũng hơi không yên tâm. Dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, đối với thành viên chính thức của Thiên Y viện, sử dụng bất cứ thủ đoạn bất thường nào để hỏi cung cũng đều là vi phạm quy định.
Đặc biệt là điều khoản của Giám sát bộ càng nghiêm khắc. Người có gan làm vậy, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ có kết cục tốt. Cho nên mười mấy năm qua, cũng chưa có ai từng làm như vậy cả. Hiện tại gặp phải trường hợp này, La Dương Sinh cũng lo lắng là bình thường.
Nhưng mặt Giang Nguyên lại chẳng hề sợ hãi, nhìn Lâm Nhất Dương mặt xanh mét chỉ mình mắng to, hắn chỉ lạnh nhạt nói:
- Lâm y sư, ông có thể đi tố cáo. Chẳng qua tôi cũng phải nhắc nhở ông. Với kinh nghiệm của ông, ông cảm thấy lý do tố cáo tôi là gì đây?
- Hơn nữa tôi muốn biết, hiện tại ông cảm thấy... Ông đi tố cáo tôi còn có ý nghĩa sao?
Lẳng lặng nhìn về phía đối diện, thấy Lâm Nhất Dương đã dần dần hạ giọng xuống, Giang Nguyên cười nói:
- Trở về yên phận đi, không cần phải nói gì cả... Vừa rồi tôi đã nói rồi, xem như lần này ông lập công. Chỉ cần ông không ngu đến mức nói khắp nơi, không ai làm gì được ông cả!
- Cậu...
Ánh mắt Lâm Nhất Dương chợt lóe lên, vẻ giận dữ trên mặt chậm rãi biến mất, nhìn Giang Nguyên, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ và căm tức.
- Tính là tôi lập công sao?
Lâm Nhất Dương cắn răng, trầm giọng nói.