- Cậu... Cậu... Cậu có ý gì? Chuyện của tôi vỡ lở rồi? Cái gì gọi là chuyện của tôi vỡ lở rồi?
Nghe Giang Nguyên nói vậy, Hồ Quang Dương mất một lúc mới phản ứng được, sau đó tay run run chỉ vào Giang Nguyên, tức giận nói:
- Chớ có làm càn... Giang Nguyên, đây là trưởng lão viện, không cho phép cậu được làm náo loạn!
- Giang đỉnh chủ... Việc này có liên quan thật tới Hồ trưởng lão hay không còn phải đợi điều tra... Sự thật chưa rõ ràng thì chớ nói bậy!
Lúc này Mạnh Thiên Phong cũng nhướn mày, nhìn Giang Nguyên, không vui nói.
Lưu Mộc Dương một bên nhíu mày, nhìn Giang Nguyên, trên mặt lộ một tia khó hiểu, không hiểu tại sao Giang Nguyên lại không nể mặt, trực tiếp nói thẳng với Hồ Quang Dương như vậy. Chẳng qua ông cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Nguyên, xem phản ứng sau đó của hắn ra sao. Ông cũng hiểu rõ Giang Nguyên, biết hắn không phải là người lỗ mãng, nói như vậy tất nhiên có ý nghĩ đặc thù.
Đối mặt với lời nói và giọng quát của hai người, mặt Giang Nguyên chẳng hề có vẻ lùi bước, chỉ nhìn về phía Mạnh Thiên Phong, trầm giọng nói:
- Mạnh trưởng lão... Theo tình huống hiện tại mà xét, Hồ trưởng lão không tránh khỏi liên quan tới việc này. Hai nhân chứng mấu chốt nhất của sự kiên Long Sơn năm đó, hiện đều làm chứng là do Hồ trưởng lão bảo bọn họ làm vậy.
Nói tới đây, nhìn Hồ Quang Dương mặt nổi giận, chuẩn bị cất giọng quát lớn, Giang Nguyên lại cất tiếng nói lành lạnh, cười nói:
- Chúng tôi đã điều tra rõ chi tiết năm đó rồi. Năm đó người có năng lực chủ đạo chuyện Long Sơn chỉ có mấy người, trong đó có Hồ trưởng lão là người hoàn toàn có khả năng nhất...
- Giang Nguyên, cậu ăn nói bừa bãi! Cái gì là tôi có khả năng nhất chứ? Nếu theo cậu nói, thành viên thường vụ Viện ủy hội năm đó đều có hiềm nghi, ngay cả Mạnh trưởng lão cũng có khả năng!
Nhìn vẻ trào phúng của Giang Nguyên, Hồ Quang Dương tức giận cười nói:
- Không ngờ cậu đã ngông cuồng tới mức này rồi. Chẳng lẽ hiện tại cậu nghĩ mình là thành viên Viện ủy hội là đã có quyền làm việc tùy tiện sao?
Đối với tiếng quát lớn của Hồ Quang Dương, Giang Nguyên mỉm cười, chỉ nhìn Hồ Quang Dương, tiếp tục nói:
- Năm đó, trước khi y sư Nguyên Bân mất tích từng đã đưa ra đề nghị, không biết Hồ Quang Dương trưởng lão còn nhớ rõ không?
- Đề nghị? Đề nghị gì chứ? Sao tôi nhớ rõ được? Giang Nguyên, cậu đừng nói lảng sang chuyện khác!
Ánh mắt Hồ Quang Dương hơi lóe lên nhưng lập tức quay về phía Lưu Mộc Dương, lạnh lùng nói:
- Bộ trưởng Lưu, Giang Nguyên tùy tiện phỉ báng thành viên trưởng lão viện như vậy, ông là ủy viên thường vụ Viện ủy hội, chẳng lẽ định ngồi nhìn thôi sao? Còn không biết giáo dục hắn một chút?
Lúc này trong mắt Lưu Mộc Dương cũng lộ một tia chần chừ, nhìn Giang Nguyên một lúc rồi đột nhiên lại nở nụ cười nói:
- Hồ trưởng lão... Không cần phải gấp gáp như vậy... Ông nghe xong chuyện rồi nói! Nếu thật sự Giang Nguyên phỉ báng thì hiển nhiên sẽ phải trả lại công bằng cho Hồ trưởng lão!
- Ông...
Nghe thấy những lời này của Lưu Mộc Dương, sắc mặt Hồ Quang Dương cứng đờ, lộ vẻ tức giận nhưng cũng không thể phản bác.
Nhìn thái độ của Lưu Mộc Dương, mặt Mạnh Thiên Phong cũng lộ vẻ như có điều suy nghĩ.
Ông lên tiếng nói:
- Hồ trưởng lão... Đã như vậy, ông liền ngồi xuống nghe một chút xem rốt cục thế nào...
Chẳng qua khi nói tới đây, ánh mắt Mạnh Thiên Phong hơi lạnh lẽo nhìn Giang Nguyên, lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên nếu là phỉ báng thật thì hiển nhiên trưởng lão viện chúng ta cũng phải báo cáo với Từ viện trưởng một phen!
Đối mặt với lời nói đầy ẩn ý của Mạnh Thiên Phong cùng ánh mắt lạnh lùng nọ, dường như Giang Nguyên chẳng thèm để ý.
Mà thật ra sắc mặt của Hồ Quang Dương lại hơi khó coi, cắn răng một cái rồi mới ngồi xuống ghế sa lon.
- Năm đó trước khi y sư Nguyên Bân mất tích từng đưa ra một đề xuất, tăng mạnh giám sát tài nguyên của trưởng lão viện...
Nói tới đây, Giang Nguyên nhìn sắc mặt Hồ Quang Dương đã hơi khó coi, lại nhìn Mạnh Thiên Phong đang ngồi sau bàn làm việc, cười thản nhiên nói:
- Có lẽ hai vị trưởng lão còn nhớ rõ việc này chứ?