- Oa... Rất không tồi đấy.
Nhìn tòa biệt thự kiểu nhỏ này, trong mắt Phan Hiểu Hiểu hiện lên một tia hưng phấn.
- Ừ... Cũng không tồi lắm!
Giang Nguyên hài lòng gật đầu. Vốn biệt thự này chuẩn bị cho thành viên Viện ủy hội, cũng đủ để một nhà ở lại. Tòa biệt thử nhỏ này mặc dù không lớn nhưng hẳn cũng có tới năm sáu phòng, lại còn có một vườn hoa nhỏ, thoải mái hơn căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách trước đây nhiều.
Vọt vào bên trong biệt thự, Phan Hiểu Hiểu chạy lịch bịch lên lầu, xem tất cả mọi phòng xong liền đứng trên lầu vẫy Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt, vui vẻ kêu lên:
- Em muốn ở căn phòng giữa kia...
Nhìn vẻ hớn hở của Phan Hiểu Hiểu, Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt cũng không nhịn nổi phải phì cười.
- Thế nào, sao lại thế...
Nhìn hai người phì cười, Phan Hiểu Hiểu đỏ mặt, dậm chân nói.
Giang Nguyên cười ha hả nói:
- Được... Em thích phòng nào thì ở phòng đó..
Lúc này Tiểu Bảo vẫn được Tuyên Tử Nguyệt ôm trong tay, mở to đôi mắt trong trẻo, nhìn xung quanh mấy lần, tò mò quay đầu về phía Giang Nguyên, nói:
- Ba... Đây là nhà mới của chúng ta sao?
- Đúng vậy... Nhà mới của chúng ta... Thích không?
Đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Bảo, Giang Nguyên mỉm cười nói.
- Thích... Thích chứ. Con muốn đi xuống... Con muốn đi xuống xem...
Nghe thấy Giang Nguyên xác nhận, mặt Tiểu Bảo lộ vẻ mừng rỡ, sau đó liền giãy dụa từ tay Tuyên Tử Nguyệt nhảy xuống, chạy lên trên lầu.
- Ôi... Chậm thôi, chậm thôi... Đừng để ngã....
Nhìn dáng vẻ lắc lư của Tiểu Bảo, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng đuổi theo, sợ Tiểu Bảo ngã xuống cầu thang.
Nhìn mấy người vui vẻ chạy lên như vậy, khóe miệng Giang Nguyên cũng lộ một nụ cười thỏa mãn.
Cả nhà Giang Nguyên lúc này đang vui vẻ như thế, phía bên Chu Thế Dương lại âm trầm nghe báo cáo.
Một người trung niên cung kính đứng trước mặt Chu Thế Dương, báo cáo nhỏ:
- Hôm nay Bộ trưởng Giang mua hai mươi cân Âm Hòe Mộc và Dạ Minh Đằng ở kho thuốc, đưa đến nhà hắn... Không rõ mục đích sử dụng...
- Cái gì? Âm Hòe Mộc và Dạ Minh Đằng? Hai mươi Kỷ gia gia?
Chu Thế Dương ngẩn ra. Lão cũng vẫn biết Âm Hòe Mộc và Dạ Minh Đằng. Nhưng hai mươi cân... Muốn làm Trư yêu sao? Nhiều Âm Hòe Mộc và Dạ Minh Đằng như vậy... Rốt cục Giang Nguyên này muốn làm gì? Dù có là heo thì mười con heo ăn nhiều Âm Hòe Mộc và Dạ Minh Đằng như vậy cũng chết... Đừng nói là người.
- Đúng... Xác định nguồn tin, đồng thời... Hôm nay Giang Nguyên còn đặt phòng luyện đan số một và tài liệu Thanh Vân Đan...
- Hắn chuẩn bị luyện đan?
Trong lòng Chu Thế Dương lại hơi kinh hãi, thật sự không biết sao lúc này Giang Nguyên còn có tâm tư luyện đan... Thời gian tới hẳn hắn phải bận rộn nhất mới đúng chứ...
- Mặt khác, xế chiều hôm nay Giang Nguyên đã chuyển nhà rồi, tới khu biệt thự...
- Chuyển nhà rồi? Hắn còn có tâm tư chuyển nhà?
Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Chu Thế Dương chỉ cảm thấy thật sự càng không hiểu nổi nữa... Lão không rõ hiện tại sao Giang Nguyên lại có thể nhàn nhã như vậy...
Cau mày trầm ngâm một lúc, Chu Thế Dương giương mắt nhìn người đàn ông trung niên kia, lạnh nhạt nói:
- Biết rồi. Theo dõi hắn chặt chẽ, có chuyện gì lập tức báo ngay. Đồng thời cũng phải điều tra và theo dõi nhanh hơn tất cả các nhân vật có liên quan!
- Vâng, Chu tổng...
Bảy giờ tối, trong phòng luyện đan, người phụ trách khu luyện đan Đào Cường đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ trong phòng từ sớm, ngay cả dược liệu cần để luyện Thanh Vân Đan cũng đã được chuẩn bị sẵn hai phần, đợi hai vị Bộ trưởng đến.