Lại nói mọi người đang mang theo tâm tình đón chờ tin mừng tới, tất nhiên không khí rất nhiệt liệt, rượu mừng dâng lên không ngừng.

Đã qua ba tuần rượu, đồng chí Tề Lãng hăng hái dâng trào, nâng chén cười lớn nói:

- Các vị trưởng tộc, hôm nay chúng ta tụ hợp ở đây, tâm tình vui vẻ, nào... Mời uống cạn chén này...

- Hay... Can...

Mọi người say men, nhiệt tình nâng chén cười to.

Uống cạn một chén đó rồi, một vị trưởng tộc buông chén, cười ha hả nói:

- Tộc trưởng Tề... Nghe nói ông còn cất giấu mười hũ rượu ngon trăm năm, sao không lấy ra cho mọi người cùng uống một phen?

Nghe thấy lời này của vị tộc trưởng, một vị tộc trưởng bên cạnh cũng cười lớn nói:

- A a ... Đúng rồi, đúng rồi... Tôi cũng từng nghe nói tới việc này. Tộc trưởng Tề đừng hẹp hòi. Khó có hôm nào vui vẻ như hôm nay, cũng nên lấy ra hai ba hũ, chúng ta cũng tận hứng chú?

Tề Lãng cười tự đắc, lập tức đưa tay nhận một vò rượu mới mà người hầu mang tới, đổ nửa vò rượu kia vào, pha chế một lúc mới đưa tay nâng vò rượu mới, rót đầy cho mọi người...

- Nào... Các vị, hôm nay chúng ta ăn mừng sớm... Giang Nguyên kia trước đó không biết dẫm phải số cứt chó gì mới có thể tùy ý ngang ngược như vậy. Nhưng lần này hắn thân là con của kẻ phản nghịch, tất nhiên sẽ không thể có kết cục tốt, cũng không chạy thoát khỏi bị xử lý...

- Hôm nay chúng ta lấy rượu ngon trăm năm chúc mừng, cười xem kẻ này từ nay về sau ngã xuống bùn nhơ đi... Ha ha...

Nghe thấy Tề Lãng cười đắc ý hai tiếng, hai vị tộc trưởng liếc nhau một cái, cũng đều nâng chén chúc mừng, nói:

- Ha ha, tộc trưởng Tề nói rất có lý. Nếu thật sự là như thế thì tất như đó là chuyện rất đáng chúc mừng. Ha ha... Mượn lời may mắn của tộc trưởng Tề... Chúng ta uống cạn chén này...

Một chén rượu này xuống bụng, Tề Lãng lại cười to ra hiệu cho người hầu rót đầy chén, nâng chén cười đắc ý nói:

- Hắc hắc... Lần này thật sự tôi muốn xem Tuyên Năng Sau này còn dám ra vẻ tự đắc trước mặt chúng ta hay không... Thật đúng là tưởng rằng có một con rể ở Thiên Y viện là đã khó lường lắm vậy... Hừ hừ, nhiều nhất là ngày mai sẽ có tin tức tốt tới. Đến lúc đó, chúng ta cùng chờ xem sắc mặt Tuyên Năng sẽ thế nào...

Hai vị tộc trưởng tất nhiên rõ ly do gây nên cừu oán sâu nặng giữa Tề Lãng và Tuyên Năng, nâng chén nhìn tiểu gia chủ Tề Nhạc Minh của nhà họ Tề bên cạnh, lúc này liền cười to phụ họa:

- Mấy ngày nay Nhạc Minh cũng phải chịu uất ức rồi. Nào nào... Cùng uống với các chú chén này... Từ nay về sau bình tĩnh rửa mối nhục này...

Tề Nhạc Minh đã sớm nhịn không nổi nữa, lúc này sắc mặt đỏ bừng, đứng dậy nâng chén nói:

- Tốt, mượn lời tốt lành của hai chú... Cháu xin mời hai chú một chén...

- Ha ha...

Tề Lãng một bên cũng cười to, bưng chén nói:

- Tốt... Nào, cụng ly...

Mọi người đang định cụng ly, lúc này đột nhiên di động trong túi Tề Lãng đổ chuông..

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Tề Lãng nhíu nhíu mày, cười nói:

- Nào nào... Uống cạn rồi nói!

Mọi người đồng thời cười gật đầu, đang định tiếp tục uống thì ai ngờ di động trong túi hai vị tộc trưởng đối diện cũng đồng loạt đổ chuông...

Nghe thấy hàng loạt tiếng chuông lẫn lộn, tất cả mọi người đều sửng sốt. Tề Lãng sửng sốt, sau đó liền đắc ý cười, đưa tay chỉ vào mọi người, nói:

- Xem ra... Là việc vui tới. Nếu không thì cũng không thể trùng hợp như vậy...

Mọi người đồng loạt cười to, sau đó lấy di động ra nói:

- Tốt... Chúng ta nghe tin tức tốt này trước đã...

Tề Nhạc Minh một bên tất nhiên cũng hiểu ý của mọi người, lập tức mặt vui vẻ, bưng chén rượu đứng cười, chờ mọi người nhận điện thoại xong liền uống nốt chén rượu chúc mừng này.

- Ha ha... Anh Lý... Anh gọi điện cho tôi là để báo tin tốt sao?

Tề Lãng là người đầu tiên nhận điện thoại, cười ha hả nói với đầu kia.

Chẳng qua tiếng cười của lão còn đang ở trong cổ họng, sắc mặt liền cứng đờ, sau đó thất thanh nói:

- Hả... Cái... Anh nói cái gì?

Hai vị tộc trưởng bên cạnh cũng đang cười nói với đầu kia, vừa khách sáo hai câu liền nghe thấy tiếng chén rượu trên tay Tề Lãng rơi xuống bàn vỡ tan. Đang kinh ngạc, tiếng nói từ đầu kia điện thoại của bọn họ truyền tới khiến khuôn mặt họ cứng đờ, sau đó sắc mặt quái dị, nhìn chén rượu vỡ nát trên bàn, lại nhìn Tề Lãng sắc mặt đã nhịn tới xanh mét, cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra rồi.

Tề Nhạc Minh vẻ mặt mừng rỡ bên cạnh rốt cục cũng kinh ngạc phát hiện ra chuyện không ổn. Sắc mặt cha mình trong nháy mắt xanh mét đi, cùng với ánh mắt quái dị của hai chú, lúc này trong lòng đang nóng bỏng cũng như bị dội nguyên một chậu nước lạnh, trong nháy mắt đầy nghi hoặc và kinh ngạc...

- Cha... Có chuyện gì rồi? Chẳng lẽ Giang Nguyên không bị xử phạt sao?

Nhìn cha mình ngắt điện thoại, có vẻ hồn bay phách lạc, Tề Nhạc Minh nghi hoặc và kinh hãi hỏi.

Mặt Tề Lãng xanh mét, ngây ra nhìn mặt bàn, giống như không nghe thấy câu hỏi của con mình. Nhưng hai vị tộc trưởng đối diện kia nhìn vẻ mặt của hai cha con nhà họ Tề, lúc này ho khan đầy vẻ mất tự nhiên, sau đó khổ sở nói:

- Chuyện này... Nhạc Minh... Xảy ra chút chuyện bất ngờ rồi...

Vị tộc trưởng còn lại mặt cũng rất quái dị, buông chén rượu trong tay xuống, nhìn Tề Nhạc Minh đang đứng với vẻ mặt khó hiểu, cười khan nói:

- Chuyện này... Nhạc Minh, cũng không gấp gáp... Từ từ thôi, từ từ thôi...

Nghe thấy lời này của hai người, Tề Nhạc Minh càng cảm thấy bất an hơn, đang định tiếp tục đặt câu hỏi thì lại nghe thấy tiếng cha mình khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thật không ngờ... Thật không ngờ... Lại có thể như vậy được...

Hai vị tộc trưởng bên cạnh cũng đều gật đầu cười khan. Hai người liếc nhau, sau đó đồng thời đứng dậy chắp tay nói:

- Tộc trưởng Tề... Việc này xảy ra đột ngột, chúng tôi cũng phải mau chóng bố trí một chút... Chắc tộc trưởng Tề cũng vậy... Vậy chúng tôi xin cáo từ trước...

Ánh mắt Tề Nhạc Minh khó hiểu, nhìn vẻ mặt cha mình

cứng ngắc chắp tay chào đối phương, ngay cả nói một câu khách sáo cũng không, sau đó để đối phương tùy ý rời đi...

Advertisement
';
Advertisement