Tuyệt Phẩm Thiên Y - Giang Nguyên (full)

Trên đường đi, Diêu Nhất Minh cảm thấy tâm tình tốt nhất trong mấy ngày nay. Mấy ngày vừa rồi mình chỉ ngồi trong phòng làm việc uống trà, hôm nay rốt cục cũng có thể nhận được chỉ đạo từ lãnh đạo trực tiếp rồi. Đương nhiên khiến tâm tình của gã tốt hơn nữa là bởi lãnh đạo cho gã đi tới phòng 2 Ban giám sát báo danh. Hiện tại phòng 2 Ban giám sát là trú địa của Hội ủy viên điều tra Long Sơn, nói vậy, hiện tại lãnh đạo còn đang tiếp tục phụ trách điều tra sự kiện Long Sơn, cũng không sắp sửa rớt đài giống như lời đồn bên ngoài...

Diêu Nhất Minh tâm tình vui vẻ, bước trên đường rất nhanh, đi về phía Giám sát bộ. Gã cũng tương đối tò mò đối với Ban giám sát mà ai nấy đều sợ hãi. Sinh sống trong Thiên Y viện hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ gã cũng chưa từng tiến vào Ban giám sát một lần nào. Mà hiện tại, không ngờ gã lại có cơ hội hỗ trợ công việc trong đó, điều này khiến gã hưng phấn không thôi.

- Chậc chậc... Không ngờ thằng nhãi này vẫn còn cười được...

Một y sĩ đi sát qua bên ngoài Diêu Nhất Minh, quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt mang nụ cười rõ ràng của gã, hạ giọng cười chế nhạo.

- Thế nào? Anh biết gã sao?

Một y sĩ đi cạnh ngạc nhiên nói.

- Đương nhiên... Thằng nhãi kia không phải là thư ký của vị Giang.... Bộ trưởng Giang sao?

Y sĩ đầu tiên hạ giọng cười khẽ nói:

- Hiện tại nghe nói bản thân Bộ trưởng Giang đã khó lo nổi thân, hơn nữa còn có khả năng... Thế kia...

- Hả.... Tôi có nghe nói tới việc này. Vậy thì không phải thằng nhãi kia cũng sắp gặp xui xẻo rồi à?

Y sĩ thứ hai ngạc nhiên nói:

- Không ngờ gã vẫn còn cười được? Nếu đổi lại là tôi, chắc còn không biết phải trốn đi góc nào rồi, có thể khiêm nhường được thì phải khiêm nhường hết cỡ...

- Chỉ là... Nghe nói lần trước thằng nhãi này cũng rất ngang ngược, hiện tại... Hắc hắc.. Chắc lúc này đã nổi điên mất rồi...

Mơ hồ nghe được tiếng nói truyền từ phía sau tới, mặt Diêu Nhất Minh lập tức đơ ra, âm thầm tức giận nói:

- Mình lúc nào ngang ngược chứ? Lũ người đáng chết này... Chờ tới lúc Bộ trưởng của chúng tôi không sao, xem các người còn dám lảm nhảm sau lưng tôi không!

(QUAN Y)

Cả đường đi, rốt cục Diêu Nhất Minh cũng biết đám người này rốt cục rách việc tới đâu rồi. Ít nhất gã đi tới Ban giám sát tổng cộng mất năm phút, dọc đường đi mơ hồ nghe thấy bảy tám người sau khi nhìn thấy mình liền bắt đầu bàn tán.

Có đồng tình, càng có người nhìn hơi hả hê, lạnh lùng trào phúng... Khiến gã căm tức cực điểm. Chẳng qua còn may là lúc tới gần Ban giám sát, rốt cục không gặp ai nữa. Cho dù có đụng tới thì cũng là những người cấp bậc từ y sư trở lên, không chú ý tới một y sĩ nhỏ như gã.

Tới Ban giám sát, trải qua thông báo, trực tiếp đi tới phòng số 2, người tiếp đãi gã là một y sĩ cấp một họ Vương, chứng kiến gã cũng tương đối nhiệt tình, đưa gã tới một gian phòng làm việc, cười nói:

- Nào... Diêu Nhất Minh phải không. Trước tiên anh tới nơi này ngồi đi... Đây là phòng làm việc của Bộ trưởng Giang, chẳng qua anh ấy cũng rất ít đến... Anh ngồi ở đó trước, chờ Bộ trưởng Giang tới lại bố trí công việc nhé!

- Ôi...tốt, anh vất vả rồi... Tôi chờ ở đây là được...

Đối mặt với một vị y sĩ cấp một, một vị y sĩ cấp ba nho nhỏ như gã cũng không dám coi thường.

- Tốt...

Vị y sĩ họ Vương này gật đầu, đang định xoay người đi ra thì đột nhiên lại vòng lại, sau đó lấy một tập tài liệu từ ngăn kéo ra, đưa cho Diêu Nhất Minh, cười nói:

- Đúng rồi, Tiểu Diêu, đây là tình hình đại khái về sự kiện Long Sơn. Trước tiên anh xem một chút... Nếu Bộ trưởng Giang đã bảo anh tới đây báo danh, chắc sau này cũng cần tiếp xúc tới việc này, trước tiên tìm hiểu đại khái một chút... Đến lúc đó cũng không quá bỡ ngỡ!

- Tốt, cám ơn...

Đối với chuyện được vị tiền bối này chăm sóc, tất nhiên Diêu Nhất Minh nhận ra, lập tức vội vàng nói:

- Cám ơn ngài, y sĩ Vương...

- Ha ha... Nếu đã tới Ban giám sát thì cũng đừng khách sáo nữa... Tiểu Diêu không tồi, sau này đi theo Bộ trưởng Giang là tiền đồ vô lượng đó. Chúng ta có thời gian phải tiếp xúc nhiều hơn...

Advertisement
';
Advertisement