Mặc dù không khí rất vui, nhưng Tuyên Tử Nguyệt vẫn có chút lo lắng. Giang Nguyên nhìn thấy cũng chỉ có thể cười khổ. Với tính cách của cô, chỉ cần chuyện còn chưa được giải quyết hoàn toàn, chỉ sợ sẽ rất khó thoải mái, tâm tư không đơn thuần như Phan Hiểu Hiểu.
Nhưng chuyện này cũng không cần kéo dài bao lâu. Hắn rất nhanh có thể giải quyết xong.
Nhân viên của Viện ủy đã đến, thấy Giang Nguyên đang ở trong vườn hoa, lập tức cung kính nói:
- Trưởng phòng Giang, Viện trưởng mời cậu đến phòng họp.
- Họp?
Giang Nguyên thoáng chút sửng sốt, sau đó hồi phục lại tinh thần, nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang kinh nghi nhìn mình, cười nói:
- Anh đi họp. Xem ra chuyện này không bao lâu nữa sẽ có thể giải quyết.
Nhìn nụ cười trên gương mặt Giang Nguyên, còn có lời nói của hắn, trong lòng Tuyên Tử Nguyệt thoáng thả lỏng một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:
- Được rồi, anh về sớm đi.
Thấy Giang Nguyên chậm rãi bước vào phòng họp, nhìn nụ cười nhàn nhạt của hắn, sắc mặt mọi người đều khác nhau. Chu Thế Dương cũng âm thầm cười nhạt, còn Từ Khải Liễu thì mỉm cười nói:
- Giang Nguyên, nào ngồi đi. Liên quan đến việc điều tra, chúng tôi có một số việc muốn hỏi ý kiến của cậu.
- Như thế nào?
Nghe Từ Khải Liễu nói xong, Giang Nguyên nhìn mọi người, sau đó nhìn Chu Thế Dương một cái, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt:
- Được, tôi không có ý kiến.
- Không có ý kiến?
Nghe giọng nói dứt khoát của Giang Nguyên, mọi người sửng sốt một chút. Bọn họ cho rằng Giang Nguyên sẽ lấy lý do này lý do nọ để không đáp ứng. Cho dù đáp ứng cũng sẽ nói cần bao nhiêu thời gian. Nếu có người không đáp ứng, lại bắt đầu tiếp tục thảo luận vòng kế tiếp.
Nhưng sao cũng không nghĩ đến Giang Nguyên lại dứt khoát đến như vậy.
Ngay cả Chu Thế Dương cũng sửng sốt, lập tức cười lạnh, nhìn Giang Nguyên, nói:
- Cậu thật sự đồng ý?
- Tại sao tôi lại không đồng ý chứ?
Khóe miệng Giang Nguyên nhếch lên, nhìn Chu Thế Dương, nói.
- Được, nếu cậu đồng ý, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Nói đến đây, Chu Thế Dương cười lạnh một tiếng, nói:
- Nhưng để phòng ngừa cậu giở trò bịp bợm, những biện pháp cần thiết cũng phải thực hiện hết.
- Quả nhiên.
Tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu. Chu Thế Dương không đơn giản chỉ nói miệng không.
Giang Nguyên cũng chỉ mỉm cười, không nói tiếng nào.
Nhìn bộ dạng tỉnh rụi của hắn, Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng khinh thường, cười nhạt nói:
- Để phòng ngừa cậu giở trò lừa bịp, khi cậu đi hái thuốc phải có người giám sát đi cùng, đồng thời phải có thời gian hạn định.
Giang Nguyên cau mày, sau đó nói:
- Ra ngoài hái thuốc, mọi người cũng biết phải dựa vào vận khí. Thời gian hạn định không thể quá ngắn.
- Một tuần. Trong vòng một tuần, cậu phải hái được Hồng Vân quả. Nếu không, cũng chỉ có thể dựa vào lý do cậu nói láo.
Chu Thế Dương lạnh giọng cười nói.
Nghe được lời này, Giang Nguyên khẽ cười một tiếng, nói:
- Một tuần thì quá ít. Với số lượng quả Hồng Vân ở bên ngoài, đây quả thật là không thể nào.
- Cuộc điều tra chỉ diễn ra trong vòng hai tuần. Cho cậu một tuần đã là cực hạn rồi.
Chu Thế Dương nói: