Nghe lời người đàn ông trung niên nói, tất cả mọi người đều hiểu ý. Nếu ba ngày trước đã được hải qua, trên căn bản sẽ không còn dược vật tốt tồn tại.
Nghe người đàn ông giới thiệu, mọi người đều gật đầu nhìn Giang Nguyên, không biết Giang Nguyên định chứng minh như thế nào.
Giang Nguyên khẽ cười một tiếng, chậm rãi tiến lên, nhìn mảnh đồi trước mặt. Nhìn trước mặt là các loại dây leo xanh tốt cộng thêm một số các cây không tính là quá cao, hít một hơi thật sâu, nói thầm:
- Thiên phủ Thanh chướng khởi động.
Trong đầu liền vang lên một tiếng nhắc nhở.
- Thiên phủ Thanh Chướng khởi động.
Theo tiếng nhắc nhở vang lên, trước mắt Giang Nguyên liền trở nên thoáng đãng. Các loại cỏ dại, dây leo cách xa trăm thước trong nháy mắt liền rõ ràng.
Cảm nhận được hình ảnh rõ ràng trước mắt, cùng với hơi gió lạnh thổi tới đối diện, Giang Nguyên không nhịn được mà giang hai tay đứng trên ngọn núi, nhẹ nhàng thở ra một cái.
Cũng không biết sau lưng hắn, rất nhiều ủy viên viện ủy nhìn động tác này của hắn, trán người nào cũng nổi đầy hắc tuyến. Ngay cả y sư La Thiên Minh cũng không nhịn được mà nhếch miệng, chửi thầm trong lòng. Tên đồ đệ của ông ở Châu Phi một thời gian, chẳng lẽ đã học theo thói xấu của đám than đen đầu đất kia? Bắt đầu nhảy đại thần sao?
Ngược lại Tuyên Tử Nguyệt, Phan Hiểu Hiểu và Diêu Thiên Minh đang đuổi tới từ đằng sau, nhìn động tác của lão đại nhà mình, chỉ thấy động tác này đẹp trai vô cùng.
Như thường lệ, dưới tác dụng của thiên phủ Thanh Chướng, các loại dược vật ẩn hiện đằng sau những cây to lớn hoặc trong các bụi rậm, cỏ dại bắt đầu hiện lên.
- Phát hiện Câu Đằng.
-
Phát hiện Hoàng Kỳ.
- Phát hiện Bạch Chi.
Từng tiếng nhắc nhở vang lên trong đầu, trong tầm mắt của Giang Nguyên, từng chùm dược vật bắt đầu hiện lên.
- Phát hiện cỏ Tinh Tinh.
- Phát hiện Cẩu Kỷ.
- Phát hiện Khương Hoạt.
- Phát hiện Dạ Minh Đằng.
Giang Nguyên nhìn quét qua, gần nửa phút mới hài lòng thở ra một hơi, chậm rãi thu hai tay lại, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người nói:
- Mang cây giáo đến đây.
- Được.
Người đàn ông trung niên đã sớm chuẩn bị xong, mang đến một thanh lao dài một thước rưỡi, đuôi có gắn lông màu đó.
Giang Nguyên đưa tay cầm lấy, sau đó bước lên phía trước, ném ba bốn cây liên tiếp, sau đó mới dừng tay, nói:
- Được rồi, phái người đến chỗ phạm vi đường kính một thước xung quanh cây giáo đào thuốc lên giùm tôi.
Nhìn cử động của Giang Nguyên, mọi người đã cảm thấy nghi ngờ. Nghe xong, mặt mũi liền cứng đờ.
Người đàn ông trung niên phụ trách vườn thuốc liền hồi phục lại tinh thần, phất tay với mấy thuộc hạ bên cạnh.
Nhân viên vườn thuốc lập tức bước lên trước hai bước, sau đó nhảy xuống vách núi.
Chỉ thấy sáu bảy giây sau đã xuất hiện dưới vách núi, mỗi người cầm thanh giáo tỏa ra mỗi hướng.
Các vị ủy viên hội Viện ủy, người nào cũng nhìn chằm chằm động tác của nhân viên hái thuốc, thấy sau khi mọi người đến chỗ vị trí thanh giáo màu đỏ đã chỉ, không chút do dự, bắt đầu hái thuốc, cũng không nhịn được mà kinh nghi, quay sang nhìn người phụ trách vườn thuốc.
Người đàn ông trung niên tất nhiên biết mọi người đang suy nghĩ chuyện gì, vội vàng giải thích:
- Người hái thuốc của chúng ta đã hái thuốc ở ngọn đồi này ba ngày trước, nhưng thỉnh thoảng sẽ còn sót lại, hoặc dược vật còn chưa thành thục cũng sẽ không hải.
- Um.
Tất cả mọi người gật đầu một cái. Thì ra là như vậy, nhưng rồi lại cảm thấy không đúng. Giang Nguyên đứng cách xa trăm thước, chỉ tùy tiện ném ra mấy cây giáo, chẳng lẽ lại cảm nhận được dược liệu ở chung quanh sao? Lại còn trong phạm vi đường kính một thước. Điều này sao có thể? Ở cái nơi mà cỏ dại và cây to nhiều như thế, hắn chỉ cần nhìn mấy lần là có thể tìm được số dược liệu vốn không còn nhiều sao?
Nghĩ đến đây, mọi người lại quay sang nhìn Giang Nguyên đang ung dung thoải mái bên cạnh. Nếu hắn có năng lực đó, khi ra ngoài hái thuốc, quả thật chỉ cần tốn chút thời gian đã có thể tìm được quả Hồng Vân.
Sắc mặt Chu Thế Dương bắt đầu có chút biến ảo, đột nhiên hừ lạnh:
- Vườn thuốc của viện trước giờ vốn nhiều dược vật, nếu tìm được cũng không phải là chuyện ly kỳ.
Nghe Chu Thế Dương nói xong, mọi người không nhịn được mà chửi thầm trong bụng. Ông thử cách xa hơn trăm thước, tìm dược liệu xem sao? Thứ tìm được, hái được thì đã bị người ta hái rồi.
Luyện đan sư Vu Phượng Minh rốt cuộc nhìn không được, lên tiếng:
- Lời này của Thiên y sư Chu sai rồi. Trừ phi là dược liệu chất đống trên toàn bộ đồi, còn không thì tôi tự nhận không có năng lực cách xa trăm thước có thể chuẩn xác tìm được dược vật.
- Hừ, Trưởng phòng Vu, ông luyện đan thì giỏi, nhưng hái thuốc chưa chắc đã thành thạo.
Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng.
Nghe Chu Thế Dương nói, mọi người lại đảo cặp mắt trắng dã của mình. Vị Chu Thế Dương này cái gì cũng nói được. Ngay cả Vu Phượng Minh cũng nhịn không được mà hừ một tiếng, đang định lên tiếng, chợt nghe từ vách núi truyền đến tiếng vang, chỉ thấy mấy vị nhân viên đào thuốc thân thủ dứt khoát từ vách núi leo lên.
Thấy các vị Ủy viên viện ủy nhìn chằm chằm cái gùi sau lưng mọi người, người đàn ông trung niên vội tiến lên, nói:
- Mau đem thuốc các người hái được đổ ra đây.
- Vâng.
Bốn người lên tiếng. Người thứ nhất mỉm cười từ trong gùi lấy ra một nhánh dây leo màu xanh. Mọi người nhìn thấy, đồng loạt hô lên:
- Dạ Minh Đằng.